Đáng chết, lại kẹt xe, vốn chỉ tốn 10 mấy phút đồng hồ, bây giờ đến nữa
tiếng mới đến, vội vàng dừng xe, mọi người đi tới cửa của tập đoàn Băng
thị.
“Thật xin lỗi, các vị, công ty của chúng tôi đã tan việc” Một nhân viên an ninh ngăn cản mọi người.
“Nga, chúng tôi là tìm đến Băng Tổng ” Ân, bọn họ là đến tìm Băng Thần, nghe nói là Tổng Tài của công ty, là cậu ấy sao? .
“Các người nói Băng Tổng là người nào” .
“Uy, đây không phải là chuyện của anh” Phỉ Phỉ tức giận nói, nếu không phải
Băng Thần điện thoại di động bị ngắt, bọn họ cũng không cần phải ở chỗ
này cùng anh ta nói nhảm.
“Cô” đây là, “Phát sinh chuyện gì nữa” Thư ký Cao mới từ ký túc xá ra ngoài đã nhìn thấy năm thanh niên nam nữ cùng an ninh ở cải vả cái gì đó.
“Thư ký Cao, bọn họ tìm Băng
tổng, nhưng công ty cũng đã tan việc, cho nên” Cô hiểu rõ gật đầu, nhìn
về phía năm người, lễ phép nói “Thật xin lỗi, chúng tôi đã tan việc, xin hỏi các người là? “
“Chúng tôi là bạn của Băng Thần” Mộng.
“Nga, vậy mọi người xin chờ một chút” Cô tiến đến vài bước, gọi điện thoại cho Tổng tài “Uy” .
“Băng quản lý, phía dưới có 3 nam 2 nữ tìm cô”.
“Cho cho họ lên đây đi” .
“Được” Cúp điện thoại, sờ sờ bụng, ngực cũng dính vào lưng rồi, thật đói nga, đám nha đầu này, lâu như vậy mới đến.
Thư ký Cao dẫn mọi người hướng đến thang máy chuyên dụng của chủ tịch, đưa
tay đè xuống mấy chữ 52, thang máy từ từ đi lên, “Leng keng” đến, cô mở
cửa dẫn trước mọi người hướng phòng làm việc của Tổng tài “Cốc cốc “
“Vào đi” Bên trong truyền ra giọng nữ băng lãnh.
“Tổng tài, người đã dẫn tới rồi” Băng Thần cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.
“Ân, để cho bọn họ đi vào, cô tan việc đi”
Thư ký Cao gật đầu mời bọn họ tiến vào sau đó đóng cửa lại, hô, rốt cục có thể tan việc. Ngẩng đầu nhìn hướng các nàng 5 người
“Thần, chúng tớ đến rồi” Phỉ.
“Thật xin lỗi, Thần, chúng tớ đến chậm” Mộng xin lỗi nói.
“Không có chuyện gì, ngồi đợi một lát, tớ sắp xong rồi” Tôi cười nói, vừa cúi
đầu làm báo cáo. Mọi người cười đùa ngồi ở trên ghế sa lon, Mộng cùng
Phỉ Phỉ thì ở trong phòng làm việc đi dạo khắp nơi, Phỉ Phỉ như phát
hiện ra châu lục mới, kêu lên “Oa! Còn có phòng ngủ nga, thật tinh xảo ” .
“Hư, nhỏ giọng một chút, Thần đang làm việc đấy?” Hạo buồn cười nhắc nhở Phỉ Phỉ.
Phong ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người đang cắm đầu làm việc, cảm giác được
có ánh mắt đang nhìn mình, tôi ngẩng đầu, cùng Phong bốn mắt nhìn nhau.
Thấy trong mắt của anh ôn nhu, bất giác tôi đối với anh gật đầu mỉm
cười, như nhớ ra tôi vội cúi đầu làm việc. Kỳ quái, tôi tại sao muốn
cười với anh, chẳng lẽ, tôi thừa nhận anh là bạn của mình! Tôi thật
giống như không thế nào bài xích anh nga, mặc kệ nó, nhiều bạn cũng
không tồi a, ít nhất đối với “Hồn tế” phát triển mới có lợi.
Cô
mới vừa rồi mỉm cười với anh, anh không có bị hoa mắt chứ! Chẳng lẽ cô
đã tiếp nhận anh, không bài xích anh sao! Phong khóe miệng không tự chủ
cong lên. Bốn người xem xét xong phòng ngủ khi đi ra ngoài thì nhìn thấy một cảnh tượng: Phong ngây ngốc ngồi ở trên ghế sa lon cười khúc khích
nhìn Băng Thần đang vùi đầu làm việc. Mọi người đi tới nhìn xem 2 người
họ, kỳ quái, Phong làm sao vậy, như biến thành kẻ ngốc, Vũ đưa tay đẩy
đẩy Phong, lại không có phản ứng. Tôi cảm giác được mọi người có cái gì
không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, ngất, Phong đang nhìn tôi cười khúc
khích, Vũ ở bên cạnh đẩy Phong. Để tài liệu đại khái sửa sang lại sau,
Tôi đứng dậy, chào hỏi mọi người, nhìn Phong còn ngây ngốc ngồi, đi qua
đẩy anh “Uy, đi, ăn cơm đi” phục hồi lại tinh thần, Phong lôi kéo tay
của Tôi. Cười nói “Cậu mới vừa cười với tớ” mọi người nhìn tôi, tôi gật
đầu, có cái gì không đúng sao? Tôi không thể cười sao? Kỳ quái! “Cậu
không bài xích tớ sao?” Phong cẩn thận hỏi.
“Tớ tại sao lại bài xích cậu, chúng ta không phải là bạn sao?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Mọi người vui vẻ đi ăn cơm tối, ngồi ở trước bàn chờ món ăn, Tôi hữu khí vô lực nói “Làm sao còn không mang thức ăn lên a, thật đói nha” .
“Thần, buổi trưa chưa ăn cơm sao” Phỉ Phỉ nghi ngờ hỏi.
Tôi gật đầu “Tớ quên mất” mọi người té xỉu, ăn cơm cũng có thể quên mất.
Hô! Hảo thỏa mãn nga, ăn ngon ăn no, một bàn lớn món ăn Tôi một mình ăn hơn phân nửa! May mắn là ở trong tiệm, không có người ngoài nhìn thấy, nếu
không thanh danh cả đời của tôi đều hủy cả! Phong ôn nhu thay tôi chà
lau hạt cơm dính trên khóe miệng, mọi người mập mờ nhìn chúng tôi, cúi
đầu cười cười! .
Bọn họ nói ăn quá no rồi, muốn đi tản bộ, trợ
giúp tiêu hóa! Được rồi, nếu tất cả mọi người nghĩ như vậy thì đi, mọi
người ra khỏi tiệm cơm, dọc theo bên cạnh một con đường vắng đi tới. Hạo ôm Phỉ Phỉ đi trước, đối với mọi người mấy cảnh này đã quá quen mắt,
tập mãi cũng thành thói quen rồi. Nhưng khi nhìn Vũ cùng Mộng nắm tay đi cùng một chỗ, tôi liền không giải thích được rồi, bọn họ khi nào thì ở
cùng một chỗ. Tôi ngẩng đầu nhìn Phong đi bên cạnh, hai người chúng tôi
cùng 1 tư thế đi trên đường, hai tay để ở trong túi quần, miễn cưỡng đi
theo phía sau mọi người, tôi dùng khuỷu tay huých vào tay Phong, anh
nghi hoặc nhìn tôi, lại nhìn Mộng cùng Vũ, anh cười cười, ghé vào bên
tai tôi nhỏ giọng nói, thanh âm rất nhẹ, hơi thở phun trên mặt tôi, cảm
giác rất ngứa. Không biết làm sao mặt tôi đột nhiên đỏ ửng như cái mông
khỉ. Phong thấy tôi đỏ mặt, không nhịn được cười ra tiếng, bốn người
quay đầu lại, nhìn phong đang cười đến vui mừng “Phong, chuyện gì cao
hứng như thế a, nói cho chúng tớ nghe với” Hạo.
Nghe Hạo nói
thế, mặt Băng Thần càng đỏ hơn, đầu cúi thật thấp. Trên đường vắng lặng, mọi người cười nói vui vẽ, hướng quán rượu đi đến.
Thời gian
trôi qua thật là nhanh, chỉ chớp mắt gần một tháng rồi, Phỉ Phỉ cùng
Hạo, Mộng cùng Vũ giữa bọn họ tình cảm đã xác lập, trong sân trường nữ
sinh mặc dù rất chán ghét ba người bọ họ, nhưng có Tam vương tử cảnh
cáo, không ai dám ở sau lưng nói bọn họ cái gì, chỉ là tôi cùng Phong,
vẫn còn mập mờ, không có xác định quan hệ. Cuộc sống cũng cứ như vậy an
an ổn ổn trải qua, tôi vẫn mỗi ngày bận rộn, một ba năm đi công ty của
ba, hai bốn trở về trường học đi học, thỉnh thoảng cũng trở về bang phái xem một chút, nhưng là trong lúc mọi người không hay biết.
Vào
giờ nghỉ trưa, bọn họ mấy người sau khi ăn cơm xong trở về đến phòng học nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau cửa truyền tới tiếng một nữ sinh gào thét
“Ai là Băng Thần” một tháng này mặc dù so sánh với trước kia vui vẻ hơn
rất nhiều, nhưng cũng chỉ là đối với bạn bè, đối với những người khác
tôi vẫn như cũ lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn hướng cửa, một học muội lớp mười đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây. Tôi đứng dậy đi tới trước
mặt cô ta, cô ta thấy tôi liền nói “Chị chính là Băng học tỷ a” gật đầu, “Nga, đây là có người nhờ tôi đưa thứ này cho chị” đưa tay vào trong
túi áo lấy ra một phong thơ giao cho tôi. Tôi cám ơn rồi trở về chỗ
ngồi, đột nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường.
Năm
người kia tò mò nhìn lá thư trên tay Tôi, Phỉ thấy tôi chậm chạp không
mở ra gấp gáp nói ” Thần, là cái gì a, mau mở ra xem một chút a” phục
hồi tinh thần lại, Tôi xé toang miệng phong thư, đem miệng phong thư đổ
xuống, từ trong trượt ra một tấm hình, là hình cả nhà của tôi, một nam
nhân anh tuấn trẻ tuổi ôm một cô bé khả ái, đứng bên cạnh là một vị nữ
nhân mỹ lệ mặc kimônô, ba người trên mặt mỉm cười đầy hạnh phúc! Bối
cảnh phía sau là một cây hoa anh đào! Nhìn này tấm hình, Băng Thần biết
chắc là “ông ta” xảy ra chuyện gì, bởi vì … tấm hình này “ông ta” vẫn
đặt ở trong ví tiền của “ông ta”, chẳng bao giờ rời khỏi người, mặc dù
tấm ảnh này mới hơn so với tấm ở trong ví, có thể biết được là ảnh photo coppy. “Ông ta” đã xảy ra chuyện gì? Lúc này điện thoại di động vang
lên “Băng tiểu thư” một thanh âm xa lạ truyền đến, người đàn ông kia nói tiếng Trung Quốc không rành lắm, là người Nhật Bản! “Ai?” quanh thân
tản mát ra hàn khí, hơn một tháng qua, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy
tôi tức giận, biết xãy ra chuyện nghiêm trọng, mọi người tập trung lắng
nghe!
“Ha hả cô nhìn thấy hình rồi” quả nhiên là “ông ta” đã xảy ra chuyện, “Anh muốn thế nào ” ” sảng khoái, tôi không muốn như thế
nào. Chỉ là muốn xác định một chuyện” .
“Chuyện gì” .
“Trong điện thoại không tiện nói, sắp xếp thời gian đến Nhật đi! Cô sẽ nhìn thấy người cô muốn gặp” .
“Ông ta sao rồi” .
“Yên tâm, hai vợ chồng bọn họ rất tốt, trước khi cô đến tôi sẽ không động
đến ông ấy, nhưng thời gian là có hạn nha” cúp điện thoại, quả nhiên
“ông ta” đã tìm được bà ta, hơn nữa bọn họ còn ở chung một chỗ. Nếu như
bọn họ đã xảy ra chuyện, vậy tại sao “Hồn tế” không ai cho tôi biết?
Chẳng lẽ “Hồn tế” cũng xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ tới đây không khỏi có
chút hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho
người của”Hồn tế” ở Nhật Bản, Đại Lý Cảnh!
“Sao tây sao tây” .
“Là tôi, tôi không phải là đã phái người bảo vệ ba tôi sao? Tại sao ông đã
xảy ra chuyện các người cũng không cho tôi biết một tiếng” Tôi hướng về
phía điện thoại điên cuồng hét lên.
“Bang chủ, không có a, bác trai bác gái bọn họ rất tốt, không phải đang ở trong phòng nghỉ ngơi sao?” Cảnh nghi ngờ nói.
“Anh lập tức đi vào phòng xem ông có ở đó hay không” Tôi lo lắng đợi.
“Như thế nào, người đâu” .
“Thật xin lỗi, bang chủ, không thấy bác trai bác gái” Cảnh thanh âm lộ ra xin lỗi cùng một tia lệ khí, mới vừa còn đó, làm sao trong thời gian một
chén trà, người đã không thấy tăm hơi đâu.
“Các người làm ăn kiểu gì, hai người to lớn sờ sờ ra đấylàm sao lại tự nhiên biến mất. ” Tôi lớn tiếng giận dữ hét.
“Thật xin lỗi, bang chủ, là chúng tôi vô dụng, ngài xử phạt chúng tôi đi” Cảnh.
“Bây giờ nói những thứ này giúp ích được gì, còn không mau đi tìm người cho
tôi, tìm không được các ngươi đem đầu tới gặp tôi” Rầm rầm, mọi người
làm sao bây giờ.
“Thần, đã phát sinh chuyện gì” Phỉ Phỉ nhỏ giọng hỏi, bọn họ năm người
sắc mặt ngưng trọng, tôi thản nhiên nói “Ba mẹ tớ mất tích ở Nhật Bản”
.
“Cái gì, làm sao có thể?” Mộng kinh ngạc kêu lên, tôi đối với
cô ấy gật đầu, lấy điện thoại ra, “Thư ký Cao, tôi muốn dùng phi cơ đi
một chuyến đến Nhật Bản, giúp tôi chuẩn bị một chút, ân, tốt” .
“Tớ muốn đi một chuyến đến Nhật Bản” Tôi nói với mọi người.
” Băng Thần, cậu nói mẹ của cậu?” Mộng nghi hoặc nhìn Băng Thần, các cậu ấy biết chuyện nhà của tôi.
“Ân, tớ tìm được bà ta, hơn nữa ba tớ đã đi Nhật gặp mặt bà ta, tớ trở về nước chính là vì cái này” .
“Chúng tớ cùng đi với cậu” Mộng, năm người cùng nhau gật đầu, có thể ở “Hồn
tế” tổng bộ lặng yên không một tiếng động trói đi hai người, xem ra
không đơn giản, không muốn mọi người cùng mạo hiểm, tôi nhìn bọn họ lắc
đầu “Không cần, rất nguy hiểm, tớ có thể tự mình làm, hơn nữa tớ ở Nhật
biết rất nhiều bang phái, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ, yên tâm đi” .
“Bất
kể cậu có đồng ý hay không, tớ cũng muốn đi, tớ không muốn cậu mạo hiểm, càng không muốn cậu gặp bất kỳ nguy hiểm nào” Phong.
“Đúng vậy, hơn nữa cậu không phải không biết chúng tớ là Huyết Phệ sao” Hạo.
“Đúng vậy, ở đó cũng có phân bộ của Huyết Phệ, chúng tớ có thể giúp 1 tay”
Vũ. Tôi suy nghĩ hồi lâu, được rồi, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng là
nhiều người thì có thêm lực lượng. Tôi Gật đầu “Chúng tớ cũng muốn đi”
Phỉ Phỉ.
“Phỉ ngoan, rất nguy hiểm, các cậu ở lại đây chờ tin tức của chúng tớ đi” Hạo khuyên can Phỉ Phỉ.
“Không được, ba chị em bọn tớ vĩnh viễn ở chung một chỗ” Phỉ quệt mồm nói, tôi suy nghĩ một chút, Phỉ cùng Mộng quả thật không nên đi. Thứ nhất, rất
nguy hiểm, thứ hai, nếu như bại lộ thân phận mà nói…, cũng là bại lộ một mình tôi bọn họ có thể âm thầm thao túng. Mộng cùng Phỉ nhìn tôi , hi
vọng có thể cho bọn họ đi. tôi lắc đầu “Hạo nói rất đúng, các cậu đi quá nguy hiểm, hơn nữa, chúng tớ cũng không yên lòng, một bên phải phòng
ngừa người khác ám hại, một bên còn phải chăm lo cho các cậu, như vậy sẽ trở ngại đến hành động của chúng tớ “
“Còn có, Phong cùng đi
với tớ là được rồi, Hạo cùng Vũ ở lại chiếu cố 2 người họ, tớ cảm giác
chuyện này không đơn giản” Bọn họ còn muốn nói điều gì. Nhưng bị tôi cắt đứt, “Cứ như vậy đi, phong, chúng ta đi thôi” ngồi trên xe, gọi điện
thoại, cho thư ký Cao, đi tới phi trường, một loạt phi cơ tư nhân đã chờ sẵn, Tôi cùng Phong ngồi lên phi cơ lên đường đi đến Nhật Bản! Phong
ngồi ở bên cạnh tôi, “Yên tâm đi, bác trai bọn họ sẽ không có chuyện gì” Băng Thần tựa đầu trên vai Phong, mệt mỏi quá a! Phong thuận thế ôm vai tôi, để tôi tựa vào trong ngực của anh, lẳng lặng nghe tiếng đập kiên
cường của tim anh, thanh âm ấy khiến tôi cảm thấy yên tâm, nhắm mắt lại, tôi ngủ lúc nào cũng không hay!
Nhìn cô nằm trong ngực lẳng
lặng ngủ, trong đầu tất cả mọi biểu hiện của cô điều hiện lên: Cô lạnh
lùng, thông minh, kiên cường, dũng cảm, giảo hoạt, lúc cô mỉm cười, lúc
đỏ mặt.
Đột nhiên cảm giác trước ngực ướt át, Phong cúi đầu
nhìn, cô nhíu chặt đôi mày, nước mắt trong suốt tràn mi, anh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt, tâm bỗng nhiên đau đớn, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng. Anh thề anh sẽ khiến những kẻ khiến cô đau lòng phải khổ sở vạn
lần.
Trong trường học.
“Hạo, bọn họ có không có chuyện gì chứ” Phỉ lo lắng lôi kéo tay Hạo hỏi.
“Ân, yên tâm đi, bọn họ không có chuyện gì” Hạo ôm thật chặc vai Phỉ, hy vọng có thể cho cô một chút cảm giác an toàn.
“Phỉ, cậu đừng suy nghĩ lung tung, bọn họ sẽ rất an toàn ” Mộng “Hơn nữa,
không phải là còn có” Huyết Phệ “Sao? Cậu an tâm đi” .
Nơi xa,
chết tiệt, xem ra kế hoạch phải trì hoãn một thời gian ngắn rồi, hừ,
Băng Thần, coi như số cô gặp may, chờ cô trở lại tôi sẽ cho cô biết
tay!
Phi cơ đáp xuống phi trường Nhật Bản ởTokyo.”Bang chủ” một
người đàn ông trung niên đứng ở trước mặt bọn họ cung kính nói. Phong
gật đầu, hướng tôi giới thiệu nói, “anh ta là bạn của tớ ở “Huyết Phệ”
phân bộ Nhật Bản”, tôi nhìn anh ta, sau gật đầu coi như là đáp lại. Đi
theo anh ta cùng đi ra đại sảnh của phi trường, mở cửa 1 chiếc
Rolls-Royce Phantom kênh kiệu.
2 người trước sau ngồi vào xe.
tôi điện cho Phỉ, báo bình an! Xe chạy thẳng 1 đường đến ngoại ô, dừng
lại trước căn biệt thự được xây dựng theo kiến trúc Châu Âu, tôi không
còn tâm tình mà thưởng thức, tôi cùng Phong đi vào biệt thự.
Bởi vì đi vội vàng, chúng tôi cũng không mang bao nhiêu hành lý, Phong để
tôi nghỉ ngơi một chút, anh đi giải quyết 1 số vấn đề, tôi nhìn ra cửa,
gọi điện thoại đến ” Hồn Tế”.
“Cảnh, điều tra như thế nào rồi” .
“Bang chủ, tạm thời còn không có tin tức gì” Cảnh.
Tôi nói cho Cảnh biết địa chỉ nơi này để anh ta đến đón, cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
“Tiểu thư, thật xin lỗi, Thiếu chủ phân phó, tiểu thư không thể đi ra ngoài”
mở cửa, một nam hộ vệ ngăn cản cô, dùng tiếng Nhật nói, không để ý tới
anh ta, đẩy tay anh ta ra tiếp tục đi về trước, anh ta chạy lên trước
ngăn cô “Tiểu thư, xin đừng làm khó dễ tôi” vẻ mặt kia dường như nói
rằng, nếu tôi không trở về, thì đừng trách anh ta sẽ dùng vũ lực ép
buộc, đột nhiên thừa dịp anh ta không chú ý, lấy ra con dao được vắt ở
phía sau, dưới thắt lưng, chém 1 nhát anh ta liền bất tỉnh trên mặt đất, đột nhiên bốn phía nhảy ra ra mấy hộ vệ, nhanh chóng vây quanh, nhảy
vút lên cao, đá nhanh như chớp. Một loạt người ngả lăn trên mặt đất.
Nhanh chóng bay qua cửa sắt của biệt thự, hướng đến xe đã chờ bên ngoài, chạy đi! (anchan: em nó như siu nhơn ý, biết bay á)
Rời đi biệt thự, đi tới tổng bộ “Hồn tế”.
“Bang chủ” các phân đường Đường chủ.
“Uh, có tin tức gì không” tôi hướng đường chủ chịu trách nhiệm ngành tình báo nói.
“Có, bắt đi bác trai là người của tổ chức sát thủ, Ảnh Khôi, cũng chỉ có hắn mới có năng lực ngang với “Hồn Tế” của chúng ta lặng yên không một
tiếng động đem người mang đi, hơn nữa còn không để lại dấu vết nào.” U.
(anchan: anh này tên U ạ)
Ảnh Khôi sao? Công phu không cao,
nhưng khinh công xuất thần nhập hóa(tuyệt diệu), đến không biết đi không hay. Lợi hại nhất là ám khí, cùng tôi không phân cao thấp. Xuất thủ xảo trá. Trong danh bài thập đại sát thủ của thế giới hắn đứng thứ 9. Làm
việc rất cẩn thận. Khuyết điểm lớn nhất là tham tiền, chỉ cần nhiều
tiền, chuyện gì hắn cũng sẽ làm. Hơn nữa, đến nay chưa có một lần thất
thủ, nhưng mà, lần này, hắn chọc đến tôi nhất định phải chết!
“Nhưng là, hắn tại sao lại muốn bắt đi 1 người cùng với hắc đạo không hề có 1 chút quan hệ nào?” Quỷ đường Đường chủ.
“Ngu ngốc a, hắn căn bản là vì bang chủ mà đến đi” U
“Ân, tại sao, chẳng lẽ hắn biết thân phận của bang chủ” Cách không giải thích được.
“Không, tôi nghĩ, hắn hẳn là bị người mua chuộc, mới làm như vậy. Phía sau hắn
khẳng định còn có người khác, chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy”
Phong đường Đường chủ chán nản nói.
Trong điện thoại anh ta nói
muốn gặp tôi xác nhận một chuyện, vậy hẳn là vì tôi mà đến, như vậy mục
tiêu của bọn họ không phải là “Hồn tế”… Vậy bọn họ sẽ không đi cứu ba
nữa! .
Mọi người thấy tôi không tỏ thái độ “Ân, các người phân
tích rất đúng, anh ta là vì tôi mà đến, cùng” hồn tế “Không có một chút
quan hệ” .
“Như vậy lúc tôi đến Nhật nhất định là đã bị anh ta
giám thị, cho nên trong khoảng thời gian này trong bang bất luận là ai
cũng không được liên lạc với tôi, tôi đến nơi này là xin giúp tôi tìm
người, hiểu chưa?” Tôi cố ý nói “Thỉnh” là lời nói rất nặng, mọi người
gật đầu. Ra khỏi “Hồn tế”, vì không muốn làm cho bọn họ hoài nghi, tôi
còn cố ý đến những bang phái khác của Nhật xin bọn họ hỗ trợ tìm người.
Dùng cách này để lừa người!
Ra khỏi mấy bang phái khác ở Nhật
cũng đã là 11h tối, vừa lấy điện thoại di động ra nhìn, thì có hai mươi
mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả số hiển thị là đến từ cùng một người, Phong.
Còn có hơn mười cái tin ngắn, Hữu Phỉ, Mộng, Hạo, Vũ, nhiều nhất chính
là Phong, còn có đám người của U đang tìm tin tức của đám người kia, tôi trả lời bọn họ xong, mới vừa trả lời tin nhắn của Phong, điện thoại vừa được bắt “Cậu đang ở đâu ” điện thoại di động truyền ra tiếng rống giận dữ của Phong, tôi nói địa chỉ nơi đang ở cho anh biết “Đứng ở đó chờ
tớ” liền cúp điện thoại, nhìn điện thoại bị ngắt, trong lòng thật ngọt
ngào.”Tích tích” tin nhắn.
“Cô đến thật đúng là nhanh a, yên
tâm, bọn họ rất an toàn, cho dù cô có nhờ” Hồn Tế “Cùng” Huyết Phệ “Đem
Nhật bản lật tung hết lên thì cũng tìm không thấy bọn họ, để cho nhiều
người hơn nữa giúp cô tìm cũng không ích gì, nghỉ ngơi thật tốt đi. Tôi
sẽ tìm cô” là cái người thần bí kia, tôi đoán không sai, anh ta quả
nhiên đang âm thầm giám thị tôi, hơn nữa còn lầm tưởng tôi nhờ hai đại
bang phái hỗ trợ tìm người, cảnh giác nhìn chung quanh một chút, đột
nhiên, một tiếng tiếng thắng xe của máy xe vang lên bên cạnh. Phong cầm
mũ bảo hiểm, đi đến cách tôi khoảng một cánh tay thì dừng lại nhìn tôi , đột nhiên đưa tay ôm lấy tôi thật chặt, đầu tựa vào cổ của tôi, hơi thở dồn dập, người này bị tôi làm cho sợ hãi sao, đưa tay, ôm lấy anh, dưới đèn đường bóng dáng của 2 người bị kéo thật dài. Dần dần hô hấp của anh cũng vững vàng lại, từ từ buông tôi ra, giúp tôi vén lại mấy sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn, dịu dàng sờ lên khuôn mặt của tôi, nhẹ giọng nói “Cậu làm tớ lo sợ, hôm nay trở về, biết cậu đả thương hộ vệ rồi rời
khỏi, gọi vào điện thoại của cậu thì không bắt máy, tớ thật lo lắng cho
cậu, cậu biết không?”