Đỉnh mày của Bách Lí Thu Thủy hơi nhíu lại, sắc mặt có chút thay đổi nhưng không để lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng liếc nhẹ nhìn qua Hoàng Phủ Dực Thần, miệng nàng cười nhưng lòng không cười, nàng nói: “Nhị ca, nếu huynh coi trọng nha hoàn của ta thì có thể nói trước với nhị thẩm để thẩm ấy cùng nói chuyện với ta về việc bàn giao lại người. Nếu không nửa đêm huynh chạy đến chỗ của ta, huynh cũng đã lớn rồi, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì cũng không chỉ một người bị hủy đi thanh danh.”
Hoàng Phủ Dực Thần đang muốn mở miệng đáp, lại thấy Bách Lí Thu Thủy dùng chút thủ đoạn nhỏ đem lời hắn định nói nhét lại vào trong miệng, “À, còn nữa, lúc nãy ta đã cảnh cáo, nếu người huynh coi trọng là nô tỳ hầu hạ bên cạnh ta Hoa Quỳnh thì huynh có xin một trăm lần ta cũng không cho.”
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi khắp phòng, hàng lông mi cong dài đẹp hơn cả của nữ nhân, mí mắt khẽ rủ xuống hiện lên cái bóng trên nền da, hắn hơi nhíu mày, môi miệng hé mở, hắn nhìn Bách Lí Thu Thủy rồi chớp mắt mấy cái mới nói: “Thu Thủy, muội thực sự muốn đối đãi với nhị ca của muội như thế sao? Thật là keo kiệt.”
“Có chuyện không nói thẳng, lại muốn che giấu, còn cố nói chuyện thật thật giả giả, keo kiệt sao... Chúng ta đều giống nhau.” Bách Lí Thu Thủy hơi mỉm cười.
Ý của nàng chính là muốn nói đến việc ở ngoài sảnh trong tối hôm nay, Hoàng Phủ Dực Thần nói nhỏ với nàng để xem xem đồ ăn của nàng có bị người ta đánh tráo hay không. Nhưng đối phương lại bày ra vẻ mặt không hiểu, cả người hơi nghiêng đi dựa người vào ghế tựa, “Đến nỗi đó sao, cũng chỉ là đùa với muội một chút, muội không hiểu được liền nói ta keo kiệt.”
Mắt thấy Bách Lí Thu Thủy chỉ duy trì nụ cười nhưng không nói lời nào, Hoàng Phủ Dực Thần liền ho nhẹ một tiếng, “Đừng xụ mặt xuống, muội chỉ cười lên như vậy, qua một lúc khuôn mặt muội giống như sắp đóng băng, bộ muội muốn hù chết ai hay sao. Thật là không biết nói đùa, cô nương đứng đầu bảng của Ỷ Hồng lâu ta còn thấy chướng mắt thì sao có thể đoạt nha hoàn của ngươi được.”
Đại danh của Ỷ Hồng lâu vang xa, Bách Lí Thu Thủy có biết đến, ở trong Dương Thành, thanh lâu kỹ viện trong thành to nhỏ đều có. Không thể nghi ngờ, bên trong Ỷ Hồng lâu chỉ toàn nhân tài kiệt xuất, đừng nói là hoa khôi ở trong đó, chỉ cần là những cô nương bình thường mà muốn gặp một lần thì cũng phải vung tiền như rác. Nhưng Hoàng Phủ Dực Thần lại nói, ngay cả nữ tử đứng đầu bảng cũng không cảm thấy hiếm lạ gì, trình độ tiêu tiền như nước của vị công tử này bây giờ nàng có thể thấy được một chút.
Lúc còn đang nói chuyện thì Hoa Quỳnh đã đem trà ngon đã pha xong bưng lên, sau khi rót trà cho hai người xong thì liền đứng qua một bên để hầu hạ.
Hoàng Phủ Dực thần đưa tay ra để bưng cốc trà lên, Bách Lí Thu Thủy cũng không nóng vội mà từ từ uống trà. Đã trễ thế này rồi mà đối phương còn chạy đến Bảo Khoáng viện, thử nghĩ cũng không thấy có khả năng chỉ vì một ly trà mà tới.
“Bây giờ nhị ca chạy tới chỗ của ta để làm gì?”
“Quá nhàm chán, vậy ta không thể tới tìm muội muội của mình để tâm sự sao?” Hoàng Phủ Dực Thần hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng thấm mùi nước trà đã phủ một lớp nước mỏng, trên khuôn mặt của hắn là vẻ vô tội.
Bách Lí Thu Thủy nhìn hắn, mi tâm hơi nhíu chặt, “Chỉ là tới đây để nói chuyện phiếm thôi sao?”
“Không phải như vậy thì là như thế nào? A, ta hiểu mà, tam muội muội lại ngại cứ ngồi nói chuyện như thế sẽ nhàm chán, vậy muội muốn đi sòng bạc ở Ỷ Hồng lâu không? Ta cho gã sai vặt tìm xiêm y cho muội thay đồ, bảo đảm không ai nhận ra muội!”
Lời nói của Hoàng Phủ Dực Thần ngập tràn hứng thú, Bách Lí Thu Thủy lại cảm thấy càng ngày càng đau đầu, nàng nhìn không ra Hoàng Phủ Dực Thần có phải đang diễn trò hay không, chỉ là... Nếu không phải diễn trò thì đã trễ thế này rồi mà còn tìm nàng cũng chỉ vì... Giải sầu thôi sao?!
Bách Lí Thu Thủy giả bộ uống trà, nàng dùng mắt để âm thầm đánh giá hắn trong lòng, nhưng cho dù có nhìn như thế nào, trước mắt nàng Hoàng Phủ Dực Thần chỉ bày ra bộ dạng *tùy tâm sở dục, tư duy nông cạn. Vậy chẳng lẽ chuyện hắn nói tối nay chỉ là vô ý bắt gặp? Hắn chỉ là vô tình thấy nha hoàn kia âm thầm đánh tráo cái muỗng hay sao?
*Tùy tâm sở dục: Nghĩa của câu này đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.
Nhưng nếu là như vậy, ý nghĩ của hắn cũng rất nông cạn đơn thuần, cả ngày nay hắn chỉ tỏ ra là kẻ có đầu óc đơn giản không sợ hãi cái gì, vậy mà lại vì lý do không rõ ràng nên không trực tiếp đứng ra vạch trần nha hoàn kia, mà hắn chỉ lập lờ nước đôi để tiết lộ cho nàng biết tin kia là có ý gì?
Nếu nói hắn vì sợ đắc tội kẻ đứng sau mọi chuyện... Cái này không có khả năng, qua thái độ của hắn đối với Bách Lí Vu Đạo là có thể nhìn ra, ở trong Bách Lí Phủ hắn quả thực có thể tự xưng là không sợ trời, không sợ đất, căn bản sẽ không kiêng kị cái gì mới đúng...
Vào lúc Bách Lí Thu Thủy còn đang trầm tư, khuôn mặt yêu nghiệt kia bỗng nhiên phóng to trước mắt nàng, trong lòng nàng hơi giật mình, những suy nghĩ đều bị một phát đánh bay, bàn tay nàng hơi run, nhưng cũng may không có phản ứng gì quá kích động.
“Nói đi, rốt cuộc muội suy nghĩ cái gì thế?” Hoàng Phủ Dực Thần chớp chớp mắt, khoảng cách của hắn với Bách Lí Thu Thủy rất gần nhau, cơ hồ còn có thể cảm nhận thấy hàng lông mi đang nhẹ nhàng quét qua trên má của nàng.
Không thể không thừa nhận, trời sinh Hoàng Phủ Dực Thần đã mang gương mặt yêu nghiệt đẹp chết người, mắt phượng hẹp dài hồ mị, nếu là ở trên mặt nam nhân khác thì nhất định sẽ đem lại cảm giác không hài hòa, nhưng ở trên mặt hắn thì đôi mắt kia lại không làm người ta có cảm giác có gì không ổn. Hơn nữa nhìn cần đối diện với đôi mắt này thì rất dễ bị hắn hấp dẫn.
“Nhị ca nếu muốn đi thì đi thôi, chỉ là ta không có hứng thú với nơi như thế.” Bách Lí Thu Thủy hơi rũ mắt xuống, nàng âm thầm hơi ngửa đầu ra sau để kéo dài thêm một chút khoảng cách an toàn với hắn, rồi trong lòng lại cười nhạo chính mình, bất quá chỉ là một cái túi da tốt hơn công tử khác, nhưng vẫn là ca ca trên danh nghĩa của mình thì khẩn trương cái gì chứ.
Nói xong Bách Lí Thu Thủy đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà sắc mặt trở nên căng thẳng hơn, “À đúng rồi nhị ca, huynh đi vào Bảo Khoáng viện bằng cách nào?”
Tuy nói Hoàng Phủ Dực Thần là huynh trưởng của mình, nhưng hắn lại là người khác họ và không có quan hệ huyết thống với nàng. Bây giờ đã trễ lắm rồi, một người độc thân như hắn lại chạy đến viện của nàng, chuyện này nếu bị kẻ có dụng tâm lợi dụng chuyện này, có thể sẽ gây ra phiền toái.
“Trèo tường.” Hoàng Phủ Dực Thần trả lời một cách rất thích thú, ngón tay thon dài còn chỉ về phía cửa phòng bên cạnh ở hướng đông, “Ta cho người đưa cây thang đến rồi trèo từ bên ngoài vào. Người trong phủ hạ nhân đều nhiều chuyện, ta sợ để người ta thấy sẽ bẩm báo lại với mẫu thân.”
Bách Lí Thu Thủy há hốc miệng, nhất thời nàng không biết nói gì mới ổn, Hoàng Phủ Dực Thần này cũng thật là quá hồ nháo!
“Ta thấy nhị ca nên về sớm một chút, hôm nay bận rộn cả tối nên ta đã có chút mệt mỏi rồi.” Bách Lí Thu Thủy lấy tay xoa xoa ấn đường, lời nói có ý muốn tiễn khách.
Nói như vậy, nghe một câu có ý tứ rõ ràng như thế, người có da mặt hơi mỏng một chút hẳn là biết nên làm gì tiếp theo, nhưng độ dày của da mặt Hoàng Phủ Dực Thần vốn đã vượt qua dự đoán của nàng, khóe môi hắn hơi nhếch lên, từ trong miệng thốt ra ba từ: “Ta không đi.”
Cho dù tính nhẫn nại của Bách Lí Thu Thủy có tốt đến đâu cũng có hơi không nhịn được, nàng đang định đuổi vị nhị ca da mặt dày hơn người này đi thì thấy hắn cúi người sờ chân bàn rồi cầm một món đồ, “Muội cầm cái này đi, sau khi làm xong đồ thì tặng cho ta, ta sẽ không ở nơi này làm phiền muội nữa.”
Vật bị Hoàng Phủ Dực Thần cầm trong tay, sức lực của hắn do không kiểm soát kĩ nên nắm đồ vật trong tay tạo thành hình châm hương.
Mấy ngày nay, để không khiến người ngoài hoài nghi nên nàng bắt đầu từ việc chế tác hương liệu đơn giản nhất, nàng cầm lấy châm hương rồi làm bộ như tìm tòi học hỏi qua một lần, Hoàng Phủ Dực Thần cầm một phần, còn nàng cũng cầm một phần, loại hương này có công hiệu đề thần tỉnh não, nhưng cũng chỉ là một loại hương bình thường chứ không có gì hiếm lạ, có thể là hắn chỉ muốn làm như vậy.
Chỉ cần làm một phần hương là có thể đuổi người đi, Bách Lí Thu Thủy tự nhiên cảm thấy vui, nàng vội vàng gật đầu không ngừng, luôn miệng nhận lời hứa sẽ làm tốt rồi cho nha hoàn tiễn người đi, vào lúc này nàng mới thành công tiễn Hoàng Phủ Dực Thần ra khỏi cửa.
Trước khi đi, lúc mới vừa tiễn đến cửa thì bỗng nhiên hắn dừng bước, tinh thần nàng lúc ấy vừa hồi phục thì hắn ngả người về phía nàng rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, rồi hắn thò tay ra nhéo mấy cái vào khuôn mặt nàng, lời nói có chút tấm tắc: “Tam muội muội, muội vẫn nên ăn nhiều cho béo lên một chút, bây giờ muội gầy quá, không cẩn thẩn sẽ bị gió thổi bay đi đấy.”
Nói xong, Hoàng Phủ Dực Thần khéo léo thu tay lại rồi bước đi tiếp, để lại sau lưng là Bách Lí Thu Thủy đang đứng tại chỗ có chút dở khóc dở cười.
Hoàng Phủ Dực Thần này, thật là... khiến người ta không biết đối đáp hắn như thế nào. Bách Lí Thu Thủy lắc đầu rồi tự mình về phòng.
Còn Bách Lí Khả Thanh hiện đang bị phạt quỳ ở từ đường, tâm tình của Bách Lí Vu Đạo thì tồi tệ đến cực điểm, mấu chốt xong việc này, đại phu nhân cùng nhi nữ của mình cũng nên im lặng một hồi lâu, ông ta bận hết ngày hôm nay, bản thân sau này có thể nói là có ít nhất mười tám ngày nhàn rỗi.
Quay lại phòng, Hoa Quỳnh sau khi giúp chủ tử rửa mặt xong liền lui xuống, còn Bách Lí Thu Thủy thì nằm ở trên giường, tâm tình nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Lúc Bách Lí Thu Thủy đã ngủ say, trong Bách Lí phủ cũng trở nên tĩnh mịch hơn, chỗ yên lặng nhất ở đại môn từ đường đột nhiên bị ai đó đẩy ra một khe hở.
Ở trong từ đường, bài vị liệt tổ liệt tông được trưng bày chỉnh tề, bề ngoài của mỗi cái bài vị đều khác nhau, điểm duy nhất giống nhau chính là tất cả đều được chế tác tinh xảo và làm bằng chất liệu đắt đỏ. Trước bài vị đều được đặt hàng loạt ngọn nến, ở giữa có một lư hương còn đang lượn lờ làn khói mỏng. Ở đằng kia có một hàng bài vị được sắp xếp trang nghiêm khiến người ta chăm chú nhìn, còn ở đằng khác lại có Bách Lí Khả Thanh đang cố hết sức để quỳ, sắc mặt nàng trắng bệch.
Cứ coi như nàng là tứ tiểu thư mà hạ nhân đã đánh nhẹ tay, nhưng nàng ta bị đánh nhiều trượng như vậy thì chỗ bị đánh cũng đã bị bong da tróc thịt, vết thương còn chảy ra máu, máu đọng lại ở bên trong y phục khiến lớp vải mềm mại trở nên cứng rắn và thô ráp, lớp y phục ấy cọ ở miệng vết thương khiến từng đợt đau nhói truyền đến.
Bách Lí Khả Thanh chống hai tay trên mặt đất, chỉ có làm như vậy thân thể nàng mới không bị mất thăng bằng mà đổ gục xuống, tuy không đến mức bị tê liệt mà ngã xuống nhưng mái tóc rối của nàng lại rũ xuống, đôi mắt chứa đầy hận ý đỏ rực...
Đã trễ thế này, nàng vốn nên ở trong phòng của mình, đắp lên người cái chăn mềm mại, ấm áp, thơm dịu nhẹ mà đi vào giấc mộng, nhưng bởi vì Bách Lí Thu Thủy kia mà hiện tại, chẳng những cả người nàng đau nhức toát hết cả mồ hôi lạnh, lại còn phải chịu đựng các vết thương ở trên người, đầu gối quỳ lâu đến nỗi muốn đóng băng, nàng tại sao lại phải chịu phạt nơi từ đường âm trầm này!
Bách Lí Khả Thanh nghiến răng nghiến lợi như muốn nghiền nát mọi thứ, phụ thân phạt nàng nhưng nàng lại không cảm thấy bản thân có chỗ nào làm sai đâu! Người sai căn bản phải là cái kẻ khiến người ta ghê tởm, cũng chính là Bách Lí Thu Thủy!
Bách Lí Khả Thanh trong lòng ngập tràn oán hận, đột nhiên từ đại môn yên tĩnh truyền đến tiếng động rất nhỏ, thân thể nàng hơi run lên, nàng định quay đầu lại để xem là ai tới nhưng chỉ cần nàng hơi nhúc nhích thì miệng vết thương lại truyền đến cơn đau thấu tim.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.