Bách Lí Thu Thủy bò từ trên mặt đất mà quỳ dậy, nơi khóe mắt đỏ hồng ẩn nhẫn những giọt nước mắt, nàng nhìn Vương ma ma mà nói: “Chuyện này còn phải làm phiền lão phu nhân, tin tưởng Vương ma ma mà cho đi làm việc, sự việc sắp đến nếu qua tay Vương ma ma thì lão phu nhân, liệu người có hoài nghi hay không?”
Lão phu nhân gọi Vương ma ma đi qua bên cạnh mình rồi thì thầm vào tai Vương ma ma mấy câu, bà ta sau khi nghe xong thì sắc mặt liền lộ ra vẻ nghi hoặc rồi đi ra ngoài, Bách Lí Y Nhân với đại phu nhân trao đổi ánh mắt một lát, trong lòng không hiểu nổi Bách Lí Thu Thủy này đã bị ép đến bước đường cùng nhưng mà lại làm gì đó, không biết tiếp theo nàng sẽ làm gì.
Ước chừng một nén nhang sau, Vương ma ma đi từ bên ngoài đi vào, trong tay còn mang theo một bình hoa nhỏ. Bình hoa kia Hoa Quỳnh và Mai Chi đều nhận ra, bình hoa ấy là một loại bình hoa bằng sứ phổ thông, bình thường đều nằm gọn một góc trong phòng Bách Lí Thu Thủy.
“Đồ vật mà tam tiểu thư muốn nô tỳ đã đem đến.” Vương ma ma đem bình hoa sứ thon dài đưa đến trước mặt Bách Lí Thu Thủy rồi lại quay trở về chỗ bên cạnh lão phu nhân.
Chỉ cần dùng một bình hoa nhỏ, sao có thể chứng minh lời nàng nói là sự thật? Mọi người trong phòng nhất thời đều tỏ ra nghi hoặc.
Bình hoa đã được đặt trên tay thì Bách Lí Thu Thủy giống như đã hạ quyết tâm, trước mặt mọi người nàng đem bình hoa kia đặt lên trên mặt bàn rồi dốc ngược bình hoa, ngay tức khắc từ bên trong đổ ra một đống đồ ăn thừa, mấy cái màn thầu lạnh khiến người ta phát hoảng, còn có vài miếng dưa muối đã héo nhìn không ra gì.
Xem xét về mặt số lượng lẫn độ khô của thức ăn, xem ra không phải tích tụ từ một khoảng thời gian ngắn.
“Lão phu nhân, đây chính là thức ăn mà ta sau khi trở về Bách Lí phủ mỗi ngày được đưa tới!” Bách Lí Thu Thủy đặt bình hoa ở đấy, hàng lông mi khẽ run lên đã thấm lệ, giọng nói ấm ức cũng vang lên.
“Đưa đến phủ là màn thầu đã lạnh quá mức, có khi làm ta nhai đến ê răng mà nuốt cũng không trôi, nhưng phần thức ăn thừa ta không biết phải xử lý như thế nào, mà ta lại nuốt không trôi, nếu vứt ra ngoài thì sợ bị người khác thấy đống đồ ăn đến chó cũng không ăn này bị ta ném ra ngoài, như vậy họ sẽ nghi ngờ mẫu thân khắt khe với thứ nữ. Vì vậy mà ta mới đem đồ ăn thừa lén lút đem giấu vào bên trong bình hoa...”
“Lão phu nhân, nếu lời Mai Chi nói không phải nói dối thì màn thầu ăn còn thừa này từ đâu mà đến? Có người sẽ hoài nghi, màn thầu này đều do ta cố ý chuẩn bị để vu oan cho mẫu thân, nhưng ta đi đâu để tìm những thứ này?! Lúc nãy nhị ca đã cho người đi đến phòng vếp để hỏi rõ ràng, ta hay bất cứ kẻ nào cũng chưa từng đi đến phòng bếp, nếu hoài nghi ta mua đống thức ăn này từ bên ngoài thì ta lại không có một xu dính túi, làm sao có thể mua!?”
“Ngươi...” Bà nhìn lên mặt bàn có khoảng bảy, tám khối màn thầu khác nhau. Nhìn xong lão phu nhân cũng kinh ngạc, nàng ta là cháu gái bà, là tam tiểu thư Bách Lí gia, trong khoảng thời gian kia cứ phải cam khổ nuốt xuống thứ thức ăn này?!
Ánh mắt đại phu nhân ban đầu có chút chấn động rồi lại chuyển sang hung hăng, lúc trước thấy nàng ta không nói không rằng, khi Mai Chi truyền tin thì bảo tam tiểu thư đã ăn hết sạch sẽ, mà ăn hết sạch sẽ chính là như vậy sao?! Tiểu tiện nhân này, từ sáng sớm đã tính kế thật tốt, mục đích chính là để nàng tự nói ra!
“Lão phu nhân!” Bách Lí Thu Thủy nức nở thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn và gầy yếu đầy vẻ khổ sở càng nhìn càng thấy đáng thương, “Người nên xem xét kĩ, người nên nhìn rõ, rốt cuộc cháu gái có lừa ngày hay không!”
Sắc mặt lão phu nhân khẽ biến, trước mắt bà là đống đồ ăn mà cho heo cũng không thèm thứ đồ này, xem ra đả kích này đối với nàng không hề nhỏ!
Khuôn mặt của Bách Lí Vu Đạo cũng xanh mét, một màn đang bày ra trước mắt ông đây, nếu để truyền ra ngoài sẽ chứng minh suy đoán Thạch thái y là đúng, là phu nhân của hắn, chủ mẫu Bách Lí gia ngược đãi con vợ lẻ!
Nhưng rất nhanh, Bách Lí Vu Đạo liền nghiêm mặt lại rồi nhìn về phía đại phu nhân, “Phu nhân, chuyện gì đã xảy ra? Có phải có gì hiểu lầm hay không, hay là có chỗ nào suy tính bị sai rồi?”
“Lão gia, ta có thể thề với trời, từ trước đến nay ta không hề an bài những chuyện như thế!” Đại phu nhân nghiến răng thề thốt, mồ hôi lạnh theo trán của nàng lặng lẽ chảy xuống, trong tình thế cấp bách hiện tại, nàng nhanh chóng hạ thấp tầm mắt rồi chuyển dời tầm nhìn, ánh mắt tựa như lưỡi dao bỗng nhiên nhắm vào Mai Chi giống như muốn chọc thủng khuôn mặt nàng.
Từ lúc những thứ như màn thầu khô rớt từ trong bình hoa do bị dốc ngược ra cho đến bây giờ, trong lòng Mai Chi chỉ có hoảng loạn, hiện giờ đại phu nhân lại nhìn nàng bằng ánh mắt đầy sát khí và lạnh lẽo khiến nàng giật mình, cả người run bần bật.
“Ta thật sự là không biết rõ sự tình, nhưng Mai Chi ngươi... ngươi là người luôn hầu hạ Thu Thủy cả ngày lẫn đêm, ngươi biết rõ chân tướng là gì nhưng tại sao lại nói dối!?!” Giọng nói của đại phu nhân lạnh lẽo, ép hỏi Mai Chi, “Nói, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Trong lòng Mai Chi chỉ còn cảm giác lạnh lẽo, nàng nghe lời đại phu nhân nói dĩ nhiên hiểu ý của đại phu nhân là gì, đại phu nhân nói như thế là muốn nàng trở thành thế thân mà gánh tội thay!
Cả thân người Mai Chi cứ run rẩy không ngừng, nhưng trong sự hỗn loạn của nàng lại có ba phần tỉnh táo, nàng sợ đại phu nhân nhưng nàng cũng không muốn chết! Cánh môi run rẩy của Mai Chi khẽ hé ra, bây giờ nàng đắc tội với đại phu nhân thì những ngày tháng sau này của nàng cũng sẽ không quá tốt đẹp, nhưng cho dù có thê thảm thế nào thì nàng cũng không muốn mọi việc cứ phát sinh như vậy rồi đem lại cho nàng cái chết đau đớn nhưng không minh bạch!
Không đợi Mai Chi mở miệng, Bách Lí Y Nhân liền mở miệng nói lời thương hại rồi thở dài một cái, sau đó nàng lại lắc đầu, dáng vẻ giống như một vị Bồ Tát thương xót cho chúng sinh, vẻ mặt không phải không có ý đồng tình mà nhìn lên Mai Chi, “Mai Chi, ngươi thật sự ngu ngốc, mẹ ngươi đã già nên đều sống bằng tiền ngươi kiếm được, ngươi biết vậy mà cũng làm ngơ không quan tâm, bà ấy cũng chỉ còn đứa con gái là ngươi để nương tựa, ngươi tại sao lại ngu ngốc như thế, làm ra sự tình hồ đồ như vậy!”
Thân thể Mai Chi lập tức cứng đờ lại, lời còn đang định nói ra lập tức bị chặn đứng ở đầu môi, nàng không phải không hiểu ý tứ trong lời nói kia, đại tiểu thư là người nắm trong tay sự sống chết của mẹ nàng nên mới đem điều ấy ra để uy hiếp nàng, buộc nàng phải hứng tội thay cho đại phu nhân!
Nếu sớm biết mọi chuyện biến thành như vậy, nàng sẽ không ham lợi lộc từ đại phu nhân mà nhận lời, mười lượng nạc kia nàng không nên nhận! Sắc mặt Mai Chi trắng bệch, trong cơn tuyệt vọng nàng chết lặng ngay tại chỗ, trong lúc run rẩy nàng yếu ớt nói.
“Là... Là nô tỳ... Nô tỳ bị bắt phải vào trong viện của tam tiểu thư... Liền nảy sinh hận ý với đại phu nhân.”
“Ngươi hận ta làm cái gì?” Mi tâm của đại phu nhân chau lại thật chặt, vẻ mặt có chút kinh ngạc, giống như là thật sự bị người ta vu oan.
“Trong viện của tam tiểu thư rất nghèo, phận nô tỳ như chúng ta không có chỗ tốt nào nhưng...” Mai Chi khóc không thành tiếng, “Nô tỳ sinh hận với đại phu nhân! Nếu không phải tại đại phu nhân bắt ta đến Bảo Khoáng Viện, ta làm sao có thể đi theo một chủ tử nghèo đến như vậy! Vì vậy ta mới âm thầm thay đổi đồ ăn của nàng để trả thù đại phu nhân!”
“Còn không im miệng cho ta!” Đại phu nhân quát lớn, “Cho dù đi theo chủ tử nào, tiền tiêu vặt của các ngươi chẳng lẽ đều không được phát đủ?! Chính bản thân ngươi tham lam còn oán trách ngược lên người chủ tử!”
Đại phu nhân mạnh mẽ lên án Mai Chi, nàng nặng nề thở dài rồi nhìn Bách Lí Thu Thủy đang đứng một bên, giọng nói điều chỉnh lại bình thường rồi mới hòa nhã nói: “Thu Thủy, nô tỷ này là người trong viện của ngươi, vì vậy ngươi muốn xử phạt thế nào đều do ngươi quyết định.”
Bách Lí Thu Thủy nhìn đại phu nhân rồi lại lắc đầu, “Tuy rằng Mai Chi bôi nhọ ta, nhưng mục đích lại nhắm về phía của mẫu thân, muốn xử trí thế nào thì phải do mẫu thân quyết định. Bản thân ta không quản lí nha hoàn tốt là do ta sai, mong mẫu thân không không vì sự tình của Mai Chi mà oán trách Thu Thủy.”
“Con gái ngoan, ngươi hiểu chuyện như vậy, mấy ngày nay mẫu thân chỉ lo lắng chỉ cần sơ suất chuyện ở Bảo Khoáng Viện thì sẽ làm ngươi thua thiệt, nào có oán trách ngươi.” Đại phu nhân cắn răng, khuôn mặt hiền hậu cùng lời nói của một người mẹ hiền lành, nàng nhìn lướt qua Mai Chi rồi lại nói: “Nha hoàn này bị ma quỷ ám ảnh, đánh một trượng rồi đuổi ra ngoài, Bách Lí phủ chúng ta không thể giữ lại hạ nhân như vậy.”
Đánh một trượng rồi đuổi ra ngoài có nghĩa là nàng còn có thể sống! Sắc mặt Mai Chi vốn đang xám như tro liền khôi phục lại một chút sinh khí, nàng nhìn sang Bách Lí Thu Thủy đang có vẻ mặt sợ hãi, nàng ta không nói lời nào mà đã quỳ gối trước mặt đại phu nhân.
Vẻ mặt đại phu nhân cứng đờ, nàng mỉm cười khó hiểu rồi tự mình tiến lên muốn nâng người nàng, “Thu Thủy, chuyện này đã giải quyết êm đẹp, tại sao ngươi lại...”
“Mẫu thân lo cho thể diện của Thu Thủy nên mới nén giận, thậm chí còn chịu đựng để cho một nô tỳ ti tiện như vậy bắt nạt mình, nhưng người không nghiêm khắc trách phạt, trong lòng nhất định vẫn còn bực tức. Nếu điều đó làm cho mẫu thân bực tức thì sau này Thu Thủy còn có mặt mũi nào mà yên tâm sống trong Bách Lí phủ! Như thế nào mới không khiến mẫu thân thất vọng!”
Đôi mắt của Bách Lí Thu Thủy ứa đọng giọt nước mắt ấm nóng, nói ra câu khẩn thiết đầy chân thành.
Lão phu nhân thở dài một tiếng, “Đứa nhỏ này, mấy ngày nay ngươi chưa chịu đựng đủ ủy khuất sao? Ngươi sao có thể là người sai chứ? Nếu có thì ngươi sai ở chỗ đã quá cẩn thận trong mọi chuyện, bị ủy khuất cũng không dám nói ra, cũng vì vậy mà ngươi suýt bị tiện tì này hãm hại!”
Lão phu nhân vừa dứt lời lại nói tiếp, nhưng trong lời nói lại có ý nhắc nhở đại phu nhân, “Ngươi không cần phải suy nghĩ quá nhiều, nha hoàn ti tiện này nên dựa theo quy củ, nên xử lí thế nào thì xử lí như vậy, cũng đừng làm liên lụy đến uy nghiêm chủ mẫu của ngươi.”
“Lão phu nhân, có những lời này của người, mọi việc đều được xử lý nhanh hơn nên người cũng an tâm.” Đại phu nhân kính cẩn đáp lại, miệng ôn hòa cười. Nhưng khi nàng quay đầu đi thì sắc mặt đã chuyển sang lạnh như băng sương, nàng lạnh lùng nói: “Tự ý đổi thức ăn của chủ tử, còn có ý đồ muốn vu oan giá họa cho chủ mẫu, loại tiện tì này không thể lưu lại trong phủ. Người đâu, đem nàng ta ra ngoài, dựa theo quy củ, cột người lên trên cây rồi dùng trượng đánh! Đánh đến khi tắt thở mới thôi!”
Bộ dạng của đại phu nhân vào lúc này có chút ác độc, khóe môi Bách Lí Thu Thủy dấy lên ý cười trào phúng, sở dĩ vừa rồi đại phu nhân muốn cho Mai Chi một con đường sống, nào để ý đến mặt mũi của nàng, chẳng qua là vì muốn khiến cho các hạ nhân khác có thể duy trì ý nghĩ một lòng vì nàng mà làm việc mà không cần lo lắng cái mạng nhỏ của bản thân không thể an toàn.
Nếu nàng đã nhìn thấu được tâm tư của đại phu nhân thì sao có thể để nàng ta được như ý? Nàng chẳng những muốn khiến cho người của nàng ta chết, mà còn muốn cho bọn họ chết trong tay của đại phu nhân!
Chuyện này một khi truyền đi khắp phủ, sau một thời gian thì người trong viện của nàng hẳn là sẽ không dễ dàng bị đại phu nhân mua chuộc được.
Mai Chi bị kéo ra ngoài, Hoa Quỳnh cũng được thả ra. Bách Lí Vu Đạo ho nhẹ một tiếng, “Hiện tại đã ổn, mọi chuyện đều đã điều tra cho ra lẽ, cũng chỉ là một tiện tì quấy phá mà thôi, mọi chuyện đều qua rồi.”
Tuy ông nói như vậy nhưng trên thực tế lại không để tâm ban đầu người khởi xướng là ai, ông ta chỉ để ý mặt mũi của Bách Lí gia cùng với thanh danh, hiện tại mọi chuyện đều đã có kết luận, chuyện này đối với hắn mà nói thì kết cục như vậy cũng được coi như viên mãn. Chuyện sau đó muốn xử lý như thế nào, hắn cũng thờ ơ chẳng quan tâm.
Xác nhận chuyện lần này không khiến Bách Lí gia mất hết mặt mũi xong, Bách Lí Vu Đạo mới an tâm rời đi, mắt thấy mấy người còn lại cũng muốn rời đi, đôi con ngươi của Hoàng Phủ Dực Thần khẽ co lại, hắn lười biếng nói.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.