Hoàng Tỷ Thành Thê Ký

Chương 10: Chương 10: Mất Đi Chỗ Dựa




Ngày tết đã tới, công việc ở các cung cũng bận rộn hơn, Tiêu Diên lại rơi vào cảnh nhàn rỗi. Đúng lúc hôm nay đang rảnh rỗi, nàng đi thăm hoàng hậu. Vừa mới đi vào trong điện, nàng đã thấy cung nhân đang xếp thành hai hàng, trong tay hoàng hậu đang cầm kỳ trân dị bảo lựa chọn. Bà nhìn thấy Tiêu Diên đến đây, vội vàng mừng đón, để cho nàng hỗ trợ tuyển chọn mấy thứ tốt.

“Nhanh, A Diên giúp ta nhìn xem, chọn một chút gì cho nhà ông ngoại?”

Tiêu Diên nhìn nhìn, cảm thấy đều không tệ, quay đầu lại cười nói: “Mẫu hậu, thật ra mấy thứ này nhà ông ngoại cũng không thiếu.”

Hoàng hậu cười lạnh: “Đúng vậy, phụ hoàng con hiện giờ chỉ luôn quan tâm tiện nhân kia, những thứ này cũng chỉ có bản cung quan tâm đến. Đoán là phụ hoàng ngươi đã quên rằng ngôi vị hoàng đế này của ông ta như thế nào mà có?”

Nhà mẹ đẻ họ Phó của mẫu hậu là bộ tộc có địa vị hiển hách, có thể so sánh với tộc lớn họ Lưu nắm chính quyền của triều trước, quyền lực to lớn một thời như vậy, còn phụ hoàng chẳng qua là một binh sĩ tuổi trẻ khí thịnh trong quân đội mà thôi. Ánh mắt ông ngoại độc đáo, không chút ngại phụ hoàng xuất thân thấp hèn mà gả nữ nhi cho ông, giúp ông lật đổ họ Lưu.

Nếu chỉ bằng đánh trận thì phụ hoàng tuyệt đối không thể thắng chắc một cách dễ dàng như vậy. Hoàng hậu lúc trước của họ Lưu chính là trưởng tỷ của mẫu hậu, nhưng họ Lưu ngu ngốc, nghe lời dèm pha, gió thổi bên gối mà chắp tay đưa giang sơn cho người ta.

Đáng tiếc ngày vui chóng tàn, sau khi phụ hoàng xưng đế vung tay phong thưởng cho bộ tộc họ Phó. Mẫu hậu nghĩ rằng từ nay về sau có thể làm đôi phu thê ân ái nhưng dần dần một nhóm người mới tiến cung, một đám đứa nhỏ sinh ra. Tất cả nhiệt tình của bà dần tiêu hao hết, còn lại cũng chỉ có hận.

Những chuyện Tiêu Diên nghe được này cũng chỉ là chuyện trước kia, chẳng tiện nói thêm điều gì. Vừa nhìn đã thấy rõ, chọn vòng tay ngọc bích đưa đến trước mặt mẫu hậu: “Mẫu hậu, vòng tay này phẩm chất tốt, màu xanh trong suốt, chắc là mợ sẽ thích.”

“Ừm, cũng không tệ lắm, người đến, đưa đến phủ An quốc công. Đúng rồi, cần phải cho ca ca tốt của bản cung biết, huynh ấy không có phúc khí để có được đồ vật này nọ!”

Tiêu Diên có chút bất đắc dĩ, cậu của nàng chẳng qua cưới nhiều mấy phòng thiếp thất, đã bị mẫu hậu đối đãi như thế.

“Hừ, một nam nhân mà lấy nhiều nữ nhân như vậy làm cái gì! Ba vợ bốn nàng hầu đều là tiện nhân!” Hoàng hậu tức giận vỗ bàn, Tiêu Diên không khuyên chỉ cười. Hoàng hậu cảm thấy kì lạ, thấm thấm cổ họng nói: “Tại sao lại cười?”

“Mẫu hậu tức giận chỉ vì trái tim vương vấn phụ hoàng, nếu đổi lại là nữ nhi thì ngay từ đầu sẽ tuyệt đối không động tâm dù chỉ một chút“. Tiêu Diên nhẹ nhếch môi nói một cách thản nhiên, lời nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt lại không lay động.

Hoàng hậu chậm rãi thở dài, Nếu dễ dàng như vậy sẽ không phải tự chuốc lấy phiền não. Nhấp một ngụm trà, hỏi cung nữ hôm nay là ngày nào, lúc này bà mới nhớ tới việc Tiêu Diễn bị đánh đã được hơn nửa tháng, không biết đã tốt lên chưa, liền hỏi: “Vết thương của hắn đã tốt hơn chưa?” Tiêu Diên cười nói đã có thể xuống giường, bà mới yên tâm mà gật đầu: “Khổ thân hắn, hôm qua bản cung còn cùng phụ hoàng con thương lượng qua, định phong cho hắn làm Vương... Phong hào này đều đã định ra nhưng suy nghĩ của bản cung là muốn hắn đến đất phong bên trong nhà họ Phó cai quản.”

Hoàng hậu vẫy tay, định cho cung nhân tới pha thêm trà ngon mang đến. Chân cung nữ vừa bước vào thì một thái giám ở sau lưng liền hấp tấp chạy vào bên trong điện, nhưng không nghĩ là, mới đi đến cánh cửa đã bị đụng mạnh té ngã, thật buồn cười. Thái giám chạy chậm đến trước mặt hoàng hậu quỳ xuống ôm quyền, mặt mày hớn hở nói: “Hoàng hậu nương nương, mới vừa rồi Viên quý nhân đến Lâm Hoa cung thỉnh cầu Hoàng thượng, chẳng những Hoàng thượng không để ý mà còn cho nàng quay về cung dưỡng thai, không có việc gì thì không được đi ra ngoài. Hoàng hậu nương nương, có phải Hoàng thượng có ý tứ gì hay không...”

Sáng sớm hôm nay trong cung đã nghe thấy lời đồn, nói là bây giờ Viên quý nhân đang phiền muộn về tin tức của đệ đệ nàng ta. Tất cả mọi người đang chỉ trích đệ đệ Viên Tung của Viên quý nhân về việc nghi ngờ hắn ta có ý đồ mưu phản. Vốn dĩ là mấy ngày gần đây Viên Tung tìm được một mỹ nhân, cả ngày lẫn đêm đều không rời xa nàng kia. Mỹ nhân này yêu thích thơ từ, hắn ta là người quê mùa không hiểu phong nhã này nọ, lại tự mình tìm đến cho nàng ta một tập thơ. Không ngờ được trong tập thơ có lời nhục mạ đến phụ hoàng, còn nói về niên hiệu của triều trước.

Tiêu Diên cười nhàn nhạt: “Việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, chỉ là Tăng mỹ nhân kia là con gái vợ lẽ của một dòng họ thuộc hoàng tộc họ Lưu, phụ hoàng mẫn cảm nhất với người có liên quan đến triều trước.” Tiếp theo là từng quyển từng quyển sớ dâng lên trên long án, liệt kê đủ loại việc tai tiếng trước đây của Viên Tung. Phụ hoàng không muốn thừa nhận cũng không được.

“Đi, đi xem tiện nhân cười nhiều năm như vậy, cũng nên đến lúc khóc!”

Chậm rãi đứng dậy, Tiêu Diên nhẹ nhàng đỡ lấy tay bà. Nguồn gốc ân ân oán oán giữa mẫu hậu và Viên quý nhân cũng chỉ vì một người nam nhân, Tiêu Diên có chút cảm khái. Ngày ấy ở ngự hoa viên cùng Vương Uẩn Chi nói đến chính là khi vào nhà họ Vương nàng phải có một phủ đệ riêng. Trong phạm vi của phủ, bất kì kẻ nào không được cho phép thì không được bước vào. Mẫu hậu yêu phụ hoàng nên cả đời đều cũng nữ nhân khác tranh đấu, không ngừng không nghỉ. Tiêu Diên không nghĩ sẽ đi con đường này, lại càng không dám hy vọng xa vời có được tâm một người. Nàng chỉ hy vọng là dùng địa vị Trưởng công chúa thản nhiên bình thường trải qua đời người.

Bước ra cửa cung, đã có thái giám chờ sẵn bên Phượng liễn, chờ chủ nhân đến.

Vào đông, gió đêm tùy tiện thổi, mẫu hậu lại cố ý bỏ qua không đi kiệu mà ngồi liễn. Tiêu Diên cười khẽ, chắc nhìn thấy bộ dáng thất ý của Viên quý nhân quá mức vui sướng nên mẫu hậu luyến tiếc ngồi trong kiệu xem. Bọn thái giám ra sức đi nhanh, chọn đi con đường gần Lâm Hoa cung nhất. Việc của Viên Tung chính là đánh trúng điểm yếu Viên quý nhân. Nàng ta tuyệt đối không để phụ hoàng bãi bỏ chức quan của Viên Tung, nhất định dùng hết sức để cầu xin tha thứ, nghĩ rằng lúc này nàng ta còn quỳ gối trước cung.

Đang muốn rẽ vào, người hoàng hậu phái đi lại đây báo: “Nương nương, Viên quý nhân đã đi về!”

“Mẫu hậu, nàng ta mang thai đứa nhỏ, chuyện Viên Tung có quan trọng như thế nào cũng không quan trọng hơn bụng của nàng ta.”

Hoàng hậu không cho là đúng: “Đi Đồng Trì, tiện nhân về cung của nàng ta nhất định phải đi qua chỗ đó.”

Bọn thái giám chạy chậm, không đến một lát đã đi đến Đồng Trì.

Các nàng xuống liễn, bước nhanh vào, ngay lúc này nghe thấy “bùm” một tiếng. Ngay sau đó có âm thanh người hét to, có cả nam lẫn nữ, trong nhất thời cũng không phân biệt được là ai. Tiêu Diên đi qua trước, đưa cao đèn lồng tìm kiếm. Nàng nghi hoặc nhìn chằm chằm hai người đang đứng im như tượng gỗ, thì ra đó là Viên quý nhân cùng Tiêu Diễn! Nàng nhìn theo ánh mắt họ, thấy được dưới Đồng Trì dường như có cái gì động đậy, cầm đèn soi mặt nước, nàng lập tức hét: “Mau xuống cứu người!”

Hoàng hậu được cung nữ nâng tay đi lại, thấy... tất cả thái giám đều xuống nước. Bà vừa định hỏi chuyện gì đã xảy ra thì Tiêu Diễn đang sững sờ tại chỗ, lướt qua Viên quý nhân, trực tiếp nhào vào lòng ngực Tiêu Diên khóc lớn.

“Hoàng tỷ... Ma ma bị Viên quý nhân đẩy xuống nước! Làm sao bây giờ, ma ma có thể chết hay không?”

Hoàng hậu quay qua nhìn Viên quý nhân, thấy rằng nàng ta cũng hoảng sợ, ngơ ngác nhìn hai tay mình, khi tỉnh ngộ vội vàng cãi: “Không phải, không phải bản cung! Bản cung chỉ là...” Nàng ta hình như đụng trúng cái gì, nhưng không phải người đó mới đúng, “Nhất định là người này không biết trời cao đất rộng mà đến hãm hại bản cung! Đã trễ thế này còn xuất hiện ở Đồng Trì, chắc chắn có gì mờ ám!”

Tiêu Diễn tựa vào trên vai Tiêu Diên, mang theo tiếng khóc nức nở: “Ma ma mấy ngày gần đây ngủ không ngon, ta nghĩ đến đây tìm, như thế nào cũng không nhĩ đến ma ma lại có thể... bị Viên quý nhân đẩy xuống, ta còn không kịp giữ lấy ma ma thì...”

Tiên Diên vẫn như ngày trước vỗ vỗ hắn, đè thấp âm thanh, hô hấp ấm áp bên tai hắn nhưng âm sắc lại lạnh lẽo: “Mặc kệ bà ta có phải do ngươi giết hay không, đều phải nói rõ cho ta.” Người trong ngực rõ ràng ngẩn ra, cúi đầu, nhìn không thấy được vẻ mặt hắn lúc này. Hắn là một đứa trẻ thông minh, vừa nói như vậy tự nhiên là hiểu được rằng, hôm nay là cơ hội tuyệt hảo để uốn nắn Viên quý nhân. Nàng tuyệt đối không bỏ qua!

Bọn thái giám hợp lực từ trong ao kéo lên một khối thi thể, chính là ma ma của Tiêu Diễn. Giờ phút này, sắc mặt bà tím ngắt, con mắt lồi ra, cực kỳ dữ tợn đáng sợ. Có người báo lại, nói rằng chỉ vừa mới chết, vì ma ma mặc rất nhiều áo, bị đẩy liền chìm vào trong nước, còn chưa kịp giẫy dụa đã uống nước mà chết.

Mọi người thấy một trận ghê tởm, không kịp nghĩ nhiều liền tránh thật xa, chợt nghe tiếng Ôn tổng quản the thé báo: “Bệ hạ giá lâm.”

Mọi người ở Đồng Trì đều quỳ xuống.

Viên quý nhân đứng xa xa, khóc như hoa rơi trong mưa, làm cho người ta đau lòng.

“Hoàng thượng... Tỳ thiếp...”

Tề đế ho khan vài tiếng, Ôn tổng quản dìu đỡ mới có thể đi đến vài bước. Hai con ngươi sáng ngời như dao lướt qua mỗi người, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Diên. Ông đi tới phía trước, che khăn nhỏ ho vài cái, hỏi, “A Diên, nói cho trẫm, đã xảy ra chuyện gì?” Âm thanh này vừa mới nghe đã biết là của người bị bệnh lâu, chính là lơ lửng trôi nổi, không hề có khí lực

Tiêu Diên nhẹ nhàng cúi đầu, đoan trang xinh đẹp, cúi đầu nhẹ nói: “Viên quý nhân, đẩy người xuống nước.”

Tề đế chăm chú nhìn chằm chằm nàng, không bỏ qua một chút biểu tình nào trên mặt. Nàng chính là nữ nhi của ông, hiểu nhất, yêu nhất cũng là nữ nhi làm ông áy náy nhất. Nhìn về phía Viên quý nhân, mặt Tề đế trầm như nước, lại nhìn về Tiêu Diên. Bỗng nhiên một cơn ho khan kịch liệt nổi lên, lần này đem khăn nhỏ nhuộm đỏ. Viên quý nhân lo lắng muốn tiến lên, nhưng dù vậy Tiêu Diên cũng không nhút nhích chút nào. Tề đế khóe môi chảy máu, chỉ vào Viên quý nhân: “A Diên của trẫm nói, ngươi đẩy người vào nước, vậy ngươi đi lãnh cung ở đi.”

“Bệ hạ...”

Quyết định này, ngay cả hoàng hậu cũng không dám dị nghị.

Viên quý nhân kinh hãi đứng ngay tại chỗ. Nhất thời mấy thị vệ cũng không dám tiến lên, dù sao nàng ta cũng không bị bỏ danh phận, huống chi nàng ta còn mang long tử. Vẫn là Ôn tổng quản vung vung phất trần, lệnh cho thị vệ nhanh chóng ra tay. Từ trước đến giờ Ôn tổng quản khắp nơi giúp đỡ Viên quý nhân, hiện tại nàng ta bị thất sủng cứ như vậy bị vứt bỏ. Người ở trong cung đều dựa vào thế lực như thế.

Tề đế cố hết sức nói: “A Diên cũng lớn rồi, cũng nên lập gia đình. Trẫm sẽ sai lễ bộ làm tốt.”

“Cảm ơn phụ hoàng.” Tiêu Diên tạ ơn, không vui mừng, cũng chẳng chống lại, giống như một người không quan tâm đến.

“Ừm.” Hắn định rời đi, nhìn lướt từ Tiêu Diên sang Tiêu Diễn, nhớ tới điều gì, nói với hoàng hậu: “Ngày hôm trước hoàng hậu nói với trẫm, trẫm ghi nhớ, vậy phong Đại hoàng tử làm Quảng Lăng vương, sau khi trưởng thành xuất cung lập phủ.”

“Nhi thần, tạ ơn phụ hoàng.” Tiêu Diễn cung kính dập đầu, hoàng hậu một bên cũng thấp người tạ ơn. Quảng Lăng là nơi quản lý của nhà họ Phó, như vậy ý tứ quá rõ ràng, hoàng tử Tiêu Diễn này, từ nay về sau chân chính là hoàng tử của hoàng hậu.

Tề đế gật đầu, đưa một tay ra, Ôn tổng quản vội vàng tiến lên giúp đỡ, dìu ông đi ra khỏi Đồng Trì. Khi còn trẻ Tề đế chinh chiến trên sa trường, mắc rất nhiều căn bệnh, sau đó tuổi già lại triền miên trên giường, còn bận việc chính sự nên thân mình ngày càng suy yếu. Tiêu Diên nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng lung lay kia, có phần xúc động, quyết định mới vừa rồi của phụ hoàng là vì tin tưởng câu trả lời của nàng? Hay là tiếp theo nhà họ Phó, phụ hoàng muốn ra tay với nhà họ Viên?

Ngày nào đó, nếu Viên quý nhân một lần nữa được sủng ái, thì nhất định nàng ta cùng mẫu hậu sẽ trở thành tử địch. Hai hổ đánh nhau, phụ hoàng liền có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nếu tính kế như thế thì Tiêu Diên cảm thấy có chút lạnh lòng.

Xử lý được Viên quý nhân, tâm tình hoàng hậu rất tốt, đã sớm trở về.

Sau khi Tiêu Diễn nhìn mắt ma ma lần cuối cùng, mới lưu luyến đi theo Tiêu Diên hồi cung.

Không có cung nhân đi cùng, bọn họ một trước một sau đi tới, Tiêu Diễn nhớ rõ khi mới vừa vào cung, hắn cũng từ sau như vậy nhìn bóng dáng hoàng tỷ, cảm giác xa xôi không thể đụng đến. Hắn chạy nhanh đến, từ phía sau lưng dùng sức ôm lấy Tiêu Diễn, giống như đứa nhỏ tựa vào hõm vai nàng.

Ánh trăng chiếu nhẹ, con đường dài trong cung tối đen, hai người cùng dán vào nhau chặt chẽ. Phía trước chỉ mấy ngọn đèn lồng đung đưa trong gió, ánh sáng nhu hòa lúc tối lúc sáng, nơi này rất lạnh, trên lưng nàng thật ấm, dường như hô hấp của hắn vừa nóng rực vừa triền miên. Suy cho cùng hắn chính là nam tử, Tiêu Diên nghĩ như thế, nàng nỗ lực mở tay hắn nhưng không có kết quả. Tiêu Diên cũng không la to, thoáng mím môi, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Ma ma rơi xuống nước, chính là do ngươi sắp đặt?”

Thật lâu cũng không có tiếng trả lời, Tiêu Diên cảm thấy trên vai nặng lên, tiếp theo từ giữa hàm răng của hắn phát ra lời nói: “Hoàng tỷ, nếu ta nói đúng, tỷ sẽ làm như thế nào?”

Nàng xoay người, chăm chú nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh, mắt sáng như đuốc: “Sẽ không làm gì. Việc trong cung này còn ít hay sao? Ta chỉ muốn sau này ta sẽ không mất mạng trong tay ngươi thôi. Lòng người ở trong cung là khó đoán nhất. A Diễn, không cần biết chuyện đó có phải là do ngươi làm hay không, ta cũng không để ý, Viên quý nhân bị loại bỏ là tốt rồi. Ma ma này, lệnh cho chôn cất tốt là được.” Nhẹ giọng than: “Đi thôi, trở về cung đi.”

Tiêu Diễn nóng nảy, càng dùng sức ôm nàng: “Hoàng tỷ, đời này kiếp này A Diễn tuyệt đối không hại hoàng tỷ dù chỉ một chút!”

“Chỉ mong vậy, còn có, những lời đó về sau đừng nói nữa.”

“Lời nào?”

“Hai chữ yêu thích, sao có thể tùy ý nói ra?” Tiêu Diên dừng một chuút, “Huống chi, những lời đó nên giữ lại cho thê tử tương lai của đệ.” Nàng nhớ tới phụ hoàng cùng mẫu hậu trước kia cũng ngọt ngào ân ái, nhưng sau này thì sao? Cũng không phải là nhan sắc tàn phai, ân tình đứt đoạn, trong chớp mắt đã nghe người mới cười, hóa ra cái gọi là phu thê, chẳng qua chỉ như thế.

Bỗng nhiên trước mắt Tiêu Diễn sáng ngời, lòng vui vẻ lên, hoàng tỷ có thể nói như vậy là đã không có chuyện gì rồi. Hắn cười đi theo nàng, vừa nắm lấy ngón tay nàng vừa nói: “A Diễn không cần thê tử, chỉ cần hoàng tỷ là tốt rồi, hoàng tỷ thương ta, hoàng tỷ bảo vệ ta, ta bị hại hoàng tỷ sẽ cho ta ăn ngon... Ai da, hoàng tỷ, tỷ làm sao vậy?”

“Tốt lắm, đừng nói nhiều!”

Tiêu Diên đúng lúc ngăn hắn lại, nhìn vẻ mặt bực bội, bộ dáng khuất phục của hắn làm cho tâm tình nàng thư thái, hòa hoãn không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.