Trong lớp học Võ Giả sơ cấp, lúc này Thẩm Tú đang giảng bài, hôm nay Thẩm lão sư khó khăn lắm mới nói đến kiến thức thực tế, cho nên cả đám đều yên lặng, chăm chú lắng nghe.
Thẩm Tú ưỡn ngực, đắc ý nói: “Hôm nay chúng ta nói là Thánh Hỏa Minh văn! Nói về mặt nghiên cứu Thánh Hỏa Minh văn thì Thần Thánh thế gia hoàn toàn là người dẫn đầu!
“Thánh Hỏa Minh văn sở hữu sáu mươi sáu Minh văn trụ cột, ví dụ như Minh văn này...”
Thẩm lão sư vẽ lên bảng rất nhiều biểu đồ, cuối cùng tạo thành một cái đồ đằng, nhìn xuống đám đệ tử, nàng lớn tiếng nói:
“Đây là một cái Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo. Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo này chính là do Đệ nhất đại gia chủ Thần Thánh thế gia sáng chế, là Thanh Đồng Minh văn có uy lực lớn nhất! Đạo Minh văn này được cấu thành từ tổng cộng 36 cái Minh văn cơ sở, cũng là Minh văn Thanh Đồng có cấu thành phức tạp nhất. Tiếp theo chúng ta giảng giải một chút về 36 loại Minh văn trụ cột.
Nghe Thẩm Tú thao thao bất tuyệt, Lục Viêm cũng hơi cảm thấy nhàm chán, những thứ này hắn đã đọc qua rồi, nếu như không phải là do đang ngắm mỹ nữ lão sư này, hắn đã nằm gục ra ngủ rồi.
Mà ngoài Lục Viêm, phía sau hắn Nhiếp Ly chính là đang nằm ngủ, mặc kệ Thẩm Tú giảng bài. Thấy thế này, sắc mặt Thẩm Tú trầm xuống, quát: “Nhiếp Ly!”
Nhiếp Ly rất muốn ngủ, vì liên tục buổi tối một tuần lễ nay hắn không được ngủ ngon rồi, hắn mệt mỏi miễn cưỡng mở mắt ra: “Chuyện gì?”
Thái độ của Nhiếp Ly khiến Thẩm Tú muốn hộc máu, tức giận nói: “Rõ ràng ngủ trên giờ lên lớp của ta, chẳng lẽ mọi thứ ta nói ngươi đều hiểu rồi?”
“Đúng vậy, thứ Minh văn này thuộc Hỏa hệ, đáng tiếc cấp bậc quá thấp, miễn cưỡng xem như là Thanh Đồng, do ba mươi tám đạo Minh văn cơ sở cấu thành”.
Nhiếp Ly lười nhác lên tiếng nói tiếp: “Bất quá, thứ này dùng để nấu nước cũng không tệ”.
Cả đám học viên nghe Minh văn này dùng để nấu nước thì không khỏi cười nhạo, tên Nhiếp Ly này không biết gì còn lên tiếng nói bậy, còn chọc giận Thẩm Tú.
Duy chỉ có Lục Viêm với đám Tiêu Ngưng Nhi, Diệp Tử Vân các thiên tài là hiểu rõ Nhiếp Ly đang làm gì. Ai không biết thứ này là do Thần Thánh thế gia sáng tạo ra, Nhiếp Ly nói như vậy rõ ràng là đang khinh thường Thần Thánh thế gia đây mà.
Chỉ là Lục Viêm có chút nghi hoặc, một thiếu niên mười ba mười tốn tuổi như Nhiếp Ly lấy cái gì để khinh thường Thần Thánh thế gia, đây là một đại gia tộc của Quang Huy Chi Thành a.
“Xem ra càng lúc càng thú vị. Kẻ này hẳn cũng giống như ta a”. Lục Viêm híp mắt nói.
Lúc này Thẩm Tú vô cùng phẫn nộ, không ngờ kẻ này làm dám nói Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo lại dùng để nấu nước, thật sự đáng hận, hừ một tiếng, tức giận nói: “Ngươi là thứ gì, lại dám hạ thấp nó, còn không câm miệng cho ta!”
“Hứ, không phải chính Thẩm lão sư bắt ta nói sao?”
Nhiếp Ly cười lạnh nhìn nàng, sau đó lại nói thêm: “”Đạo Minh văn này ban đầu được ghi chép ở quyển thứ 7 trong Lôi Hỏa Thánh Điển, trước vốn tên là Minh văn Lôi Hỏa Viêm Bạo, tổng cộng từ sáu mươi đạo Minh văn tạo thành, coi như cũng có chút phức tạp. Cơ mà sau này không biết thằng ngốc nào cắt giảm đi bộ phận lôi hệ, tùy tiện sửa lại vài nét bút, biến thành cái Minh văn gì mà Xích Diễm Viêm Bạo chẳng ra gì này. Căn bản không có tính hiệu dụng trong chiến đấu, cũng chỉ xứng làm thí nghiệm cho Thanh Hỏa Minh văn phục vụ việc học tập mà thôi.”
Cả lớp im lặng, nghe Nhiếp Ly nói đâu ra đó, có dẫn chứng liền có chút tin tưởng, chỉ là nghe xong câu cuối, bọn hắn không khỏi muốn cười lớn, Nhiếp Ly đây là nói đệ nhất gia chủ đảm nhiệm Thần Thánh thế gia là một thằng ngốc.
“Ngươi!” Thẩm Tú sắc mặt đại biến, rất muốn đem kẻ không biết trời cao đất dày này đánh một trận, nhưng đúng lúc Lục Viêm khẽ đứng dậy, hắn hướng Thẩm Tú lên tiếng: “Đệ tử có lới muốn nói”
Thấy Lục Viêm đứng dậy, Thẩm Tú sắc mặt mới dịu xuống một chút, đây là đệ tử mà nàng để ý nhất, trước đó nhờ hắn giải vây cho nàng một lần, lần này hẳn cũng là vậy đi, nàng gật đầu cho phép, sau đó lạnh lùng nhìn Nhiếp Ly.
Được lão sư cho phép, Lục Viêm lần này hướng tới Nhiếp Ly cười nhạt nói: “Thế giới vận động, vạn vật cũng không ngừng chuyển tiếp, thời đại này qua thời đại khác, tại ngay lúc này đã không biết trải qua bao thời đại. Minh văn chúng ta đang học ở lúc này, cũng là của các tiền nhân của thời đại trước...”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Cho dù Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo chính là được cắt giảm bởi Minh văn Lôi Hỏa Viêm Bạo cũng không thể xem là một việc gì đáng xấu hổ. Mọi thứ vốn dĩ được tạo ra từ một vật có trước, Minh văn được tạo ra sau này cũng do lấy Minh văn trước kia làm mẫu. Huống hồ, người tạo ra Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo cũng là muốn đơn giản nó hơn, cho thế hệ sau này dễ dàng học tập. Như vậy thì có gì đáng xấu hổ chứ!”
Âm thanh hùng hồn vang lên, cả đám học viên hai mắt nhìn nhau, có chút bất ngờ. Tiêu Ngưng Nhi thấy Lục Viêm lời nói khiến cả lớp im lặng liền si mê nhìn hắn, nam nhân của nàng, quả nhiên là thiên tài.
Thẩm Tú thì thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Lục Viêm lời nói thông tình đạt lý như vậy, nghe cũng có chút đạo lý.
Còn Nhiếp Ly sắc mặt hơi đổi, lạnh nhạt nhìn Lục Viêm, cười lạnh: “Đúng là từ tạo ra Minh văn mới từ Minh văn trước là không đáng xấu hổ. Nhưng xem ra ngươi không quen thuộc với quy tắc Yêu Linh Sư rồi...”
“... Yêu Linh Sư quy tắc đã truyền lưu hơn ba nghìn năm rồi, hầu như tất cả Yêu Linh Sư đều đã tuân thủ cái này quy tắc. Yêu Linh Sư quy tắc dòng một trăm sáu mươi mốt, Yêu Linh Sư lấy Minh văn là sao chép Minh văn, nhất định ghi chú rõ xuất xứ, cũng không tuyên bố bên ngoài là tự sáng tạo. Đây là đạo đức Yêu Linh Sư qui tắc chuẩn!”
Nhiếp Ly nhìn Thẩm Tú cười lạnh: “Nếu như là tham khảo, từ Lôi Hỏa Minh văn trong học tập kia thì thôi, thế nhưng gia chủ đệ nhất nhiệm kỳ của Thần Thánh thế gia trực tiếp lấy ra một nửa, cũng tuyên bố tự sáng tạo, không khỏi cũng quá... Vọng nghị tổ tiên, tội lỗi tội lỗi. Chẳng lẽ gia chủ nhiệm kỳ đệ nhất của Thần Thánh thế gia có cái gì nỗi khổ tâm bất đắc dĩ?”
Thẩm Tú bị nói làm tức giận đến run người, nhưng lại không cách nào phản bác được.
Cả lớp lại lên tiếng nghị luận, ánh mắt lâu lâu lại nhìn sang Thẩm Tú cùng Thẩm Việt, trong mắt có chút cổ quái, vừa khinh thường vừa hả hê, khiến hai người có ý định giết người lúc này.
Hai người vô thức liếc sang Lục Viêm, chờ mong hắn lên tiếng giải vây, nếu không thật sự bọn hắn không biết phải để mặt ở đâu.
“Giới hạn sinh ra là để con người phá bỏ, quy tắc được tạo ra cũng có thể bị sửa đổi, chẳng có gì là mãi mãi, có thể cống hiện cho đời, thì vi phạm một chút đã làm sao? Ít nhất lúc đó bọn hắn còn có suy nghĩ cho thế hệ sau này, chúng ta hẳn là nên noi theo, như vậy mới không để tổ tiên xấu hổ”
Hắn tiếp tục nói thêm: “Để ta giảng cho mọi người nghe một chuyện. Một ngày nọ, có một vị giáo sư bước vào lớp và yêu cầu tất cả học viên chuẩn bị làm một bài kiểm tra bất ngờ. Tất cả học viên đều vô cùng lo lắng chờ đợi giáo sư phát đề...”
“...Khi phát xong đề, cổ yêu cầu tất cả sinh viên lật tờ đề lên để làm bài. Tất cả học viên đều vô cùng kinh ngạc khi phát hiện trên đó có chỉ có một chấm đen duy nhất ở chính giữa trang giấy. Giáo viên yêu cầu học viên của mình viết ra những gì mà họ nhìn thấy trên trang giấy. Khi thu bài, tất cả câu trả lời đều không ngoại lệ đều cố gắng miêu tả chấm đen”
Khi toàn bộ học viên im lặng, âm thanh của Lục Viêm lại vang lên: “Đây cũng là những điều đang diễn ra với chúng ta. Mọi người thấy đó, vốn dĩ nó có một trang giấy trắng với vô số điều tốt đẹp, thế nhưng chúng ta lại bỏ qua nó, chỉ tập trung tới những điều thất bại nhỏ bé như chấm đen kia.”
Hắn nhìn đám học viên xung quanh, lạnh lùng nói: “Tại sao không thể bỏ qua những lỗi nhỏ ấy mà nhìn những thứ tốt đẹp to lớn hơn chứ?”
Tại sao không thể?
Âm thanh kéo dài như xuyên thấu cả thời không, toàn bộ mọi người đều im lặng không biết nói gì.
Đúng vậy, tại sao lại không thể bỏ qua những lỗi nhỏ ấy mà nhìn những thứ tốt đẹp to lớn hơn?
Từng người từng người như thức tỉnh, ánh mắt mờ mịt dần dần trở nên trong suốt hơn, rõ ràng hơn.
Tiêu Ngưng Nhi hai mắt sáng nhìn Lục Viêm đầy sùng bái. Người này, không biết lấy đâu ra câu chuyện như vậy, khiến cho cả lớp đều im lặng. Hắn có kiến thức thực uyên bác, cho dù là lão sư cũng không thể so được với hắn.
Diệp Tử Vân có chút rung động, câu chuyện này thật sự quá tuyệt vời. Nhìn Lục Viêm sắc mặt đỏ bừng, bỗng tim đập nhanh, có chút si ngốc.
Nhiếp Ly cũng bị câu chuyện này chấn kinh, hắn biết lúc này đã không thể nào lên tiếng nữa rồi, trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy tạm thời không thể đắc tội Thần Thánh thế gia, cho nên cũng không nói gì, khinh thường ngồi xuống.
Trước tiên nên tăng lên thực lực, như vậy cho dù đắc tội cũng sẽ có thể phản kháng. Kế hoạch tu luyện của hắn lại lần nữa thay đổi.
Lục Viêm năm ba câu lại xoay chuyển tình thế, hắn cũng là vận dụng hết miệng lưỡi mới có thể, cũng may miệng lưỡi hắn không kém. Sau đó thầm hô may mắn, trước kia hắn vô tình nghe câu chuyện này, không ngờ đúng lúc có thể dùng được.
Thấy Nhiếp Ly chịu thua, Thẩm Tú thấy cả người nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều, khi quay sang Lục Viêm thì thấy hắn mặt mày xán lạn hướng nàng cười, liền không khỏi cảm thấy hắn dễ chịu.
“Chuyện hôm nay, ta sẽ ghi nhớ trong lòng” Thẩm Tú lạnh lùng nói với Nhiếp Ly, sau đó cũng kết thúc buổi học, nàng liền hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Nhiếp Ly biết Thẩm Tú là người có thù tất báo, nhưng cũng không sợ nàng báo thù.
Không ai phát hiện được trong lớp còn có ba lão giả đang quan sát mọi chuyện. Nói không có cũng không phải, thật ra từ lúc ba lão giả này xuất hiện thì Lục Viêm đã phát hiện ra rồi, chỉ là hắn không để tâm mà thôi.