Hàn Triết Thao vô cùng biệt khuất, hắn rõ ràng ở trên lực lượng chiếm ưu thế, càng là lấn Lâm Lạc xuất thân Nam Châu, ở võ đạo Linh Cảnh biến hóa không sánh bằng hắn, nguyên vốn phải là nhẹ nhõm chiếm cứ thượng
phong, nhưng quyền pháp của tiểu tử kia lại quá cổ quái, nhìn như tùy ý, lật qua lật lại cũng chỉ có ba loại biến hóa, nhưng lại như thiên mã
hành không, tổng có thể ở thời điểm hắn tuyệt đối không tưởng được oanh
qua, tạo thành phiền toái cực lớn cho hắn.
Nếu thực lực không
địch lại vậy cũng được rồi, xem như thua ở ba thức quyền pháp không hiểu thấu kia, hắn không phục, như thế nào cũng không phục!
Nhưng
không phục cũng vô dụng, nắm đấm của Lâm Lạc tổng có thể xuất hiện ở
giữa khe hở phòng ngự của hắn, cho hắn một quyền như vậy, căn bản trốn
không được, ngược lại càng giống như là hắn chủ động dán đi lên! Nếu hắn có thể cùng Lâm Lạc kéo ra một đại cảnh giới chênh lệch, như vậy chỉ
cần co rút lĩnh vực lại, hoàn toàn có thể ở thời điểm nắm đấm của Lâm
Lạc oanh đến, hắn mượn phản lực đem đối phương chấn tổn thương, nhưng
bây giờ tất cả mọi người là Huyễn Linh cảnh, đó căn bản là không thể
nào.
Nhưng dù sao hắn cũng tu đầy mười một cái khiếu huyệt, dùng
lực lượng hộ thân lại co rút lĩnh vực lại, cũng là không có bị Lâm Lạc
trọng thương. Tràng diện lập tức bắt đầu giằng co, nói cho dễ nghe một
chút là triền đấu, khó nghe chút ít chính là hắn đang bị đánh.
- Tiểu bạch kiểm, đã đủ rồi!
Thanh âm của Lữ Nguyệt Đồng từ đằng sau một khối núi đá truyền tới, rất nhanh thân thể nóng bỏng khêu gợi kia cũng nhẹ nhàng đi ra, dưới ánh trăng
càng lộ ra mê người.
Lâm Lạc cười hắc hắc, chủ động triệt thoái phía sau hơn mười trượng, đứng chắp tay.
Sắc mặt Hàn Triết Thao là lúc đỏ lúc trắng!
Hắn lại để cho Lữ Nguyệt Đồng thay hắn giải vây? Rõ ràng để cho nữ nhân
mình chọn trúng chứng kiến một màn hắn chật vật không chịu nổi! Ở thời
khắc này, Hàn Triết Thao không có ý tứ cảm kích Lữ Nguyệt Đồng chút nào, ngược lại hận nàng không có sớm một chút xuất hiện, chờ hắn đủ xấu lại
giả mù sa mưa đi ra làm người tốt!
- Tiện nhân!
Trong lòng của hắn thầm mắng.
- Đợi đến ngày Hàn gia ta hưng thịnh, bản thiếu gia lại tính toán khoản
nợ này với ngươi, không cưỡng bức ngươi chết đi sống lại, ta không gọi
Hàn Triết Thao!
Kỳ thật Lữ Nguyệt Đồng tới là muốn thay Lâm Lạc
giải vây, bởi vì mọi người đều biết tuy Lâm Lạc tiềm lực vô hạn, nhưng
dù sao chỉ có Không Linh cảnh, người thế hệ trước tự nhiên là khinh
thường đi ra, cái này liền rơi xuống trên đầu Lữ Nguyệt Đồng.
Nhưng không nghĩ tới chính là, Lâm Lạc rõ ràng có thể đè nặng Hàn Triết Thao
đánh, để cho Lữ Nguyệt Đồng thấy phi thường hả giận! Nàng dù sao cũng là người Lữ gia, dù xem Hàn Triết Thao không vừa mắt thế nào cũng không
thể đánh hắn.
Nàng xác thực là nhìn một hồi trò hay, cảm thấy đủ
nghiện lúc này mới đi ra khuyên giải, ở điểm này Hàn Triết Thao ngược
lại là không có oan uổng nàng.
- Hàn Triết Thao, ngươi không sao chớ?
Lữ Nguyệt Đồng còn cố ý quan tâm một câu.
Cái này nếu thay đổi là lúc khác, Hàn Triết Thao khẳng định vui cười lật
trời, nhưng hiện tại đây không phải nói rõ là chế nhạo hắn sao? Hắn hung dữ xoay người liền muốn ly khai, lại thình lình một đoàn tuyết đọng lún xuống, hiện ra cửa vào một cái huyệt động, sâu kín phảng phất có thể
thôn phệ sinh linh, làm hắn lại càng hoảng sợ.
Huyệt động trời
sinh đã có, chỉ là trước kia bị tuyết đọng cùng cự thạch dấu nên không
có hiện ra, nhưng Hàn Triết Thao cùng Lâm Lạc chiến đấu, kình lực vừa
vặn nổ nát tảng đá lớn chắn cửa vào này, mới khiến cho huyệt động có thể hiện ra.
- Ồ?
Ánh mắt của Lữ Nguyệt Đồng sáng ngời.
- Trong cốc một mực không có tìm được Băng Viên kia hạ lạc, nói không chừng giấu ở trong sơn động này!
- Đi vào tìm tòi?
Lâm Lạc nói ra.
- Ân!
Lữ Nguyệt Đồng cũng là kẻ to gan lớn mật, hơn nữa con Băng Viên kia nghe
nói chỉ có Không Linh cảnh, dù cho thiên địa kỳ thú thì như thế nào, kém một đại cảnh giới căn bản không thể nào là đối thủ của bọn hắn.
Hàn Triết Thao đến thời điểm này nào còn có mặt mũi cùng hai người Lâm Lạc
làm bạn, vứt xuống dưới một câu "Ta đi thông tri ba vị trưởng bối", liền hốt hoảng mà đi.
Lâm Lạc cùng Lữ Nguyệt Đồng liếc nhìn nhau, đều cười ha hả
Hai người đi vào sơn động, tuy đi vào không bao xa cũng chỉ thừa lại một
mảnh đen kịt, nhưng lấy thị lực của bọn hắn là cùng ban ngày không hề
khác biệt. Sơn động này cao vẻn vẹn hơn một trượng, tả hữu cũng nhiều
lắm là rộng nửa trượng, nhưng cực sâu, dùng sức giẫm một cước mà nói,
thanh âm kia truyền đi căn bản không có hồi âm.
- Tiểu bạch kiểm, ngươi cũng rất biết giả bộ đấy, rõ ràng đạt đến Huyễn Linh cảnh nhưng
lại cố ý không hiển lộ ra đến, để cho Hàn Triết Thao đem mặt mất hết
rồi!
Mặc dù Lữ Nguyệt Đồng là quở trách Lâm Lạc, nhưng trong giọng nói lại tất cả đều là nhìn có chút hả hê.
- Đừng cứ mãi gọi ta là tiểu bạch kiểm, thứ nhất, mặt của ta cũng không
trắng, thứ hai, ta cũng không nhỏ!
Lâm Lạc rất bất mãn xưng hô thế này.
- Vậy ngươi tên gì?
- Lâm Lạc!
- Nào có thuận miệng như tiểu bạch kiểm!
Lâm Lạc im lặng, trong đầu buồn bực đi lên phía trước.
- Này, tại sao không nói chuyện, rất không có khí độ!
- Cùng ngươi không có tiếng nói chung!
- Cái kia nói bốn thê tử kia của ngươi, cả đám đều quá mức xinh đẹp, coi
chừng bị người đoạt chạy! Ai, ngươi thật đúng là may mắn, nếu các nàng
sinh ở Đông châu, tuyệt sắc như vậy khẳng định không tới phiên ngươi!
- Cần đả kích ta như vậy sao?
- Ha ha ha, thời điểm chứng kiến bốn thê tử kia của ngươi, lão nương rốt cục có loại tiếc nuối hận không thể thân là đàn ông!
- Cho dù ngươi là nam nhân cũng không có phần của ngươi!
- Vậy cũng không nhất định!
Hai người một đường đi một đường nói chuyện phiếm, cũng không lâu lắm, phía trước liền xuất hiện một chỗ rẽ, nhưng lại không phải một phân thành
hai, mà là xuất hiện bốn cái cửa động!
- Chúng ta là ở chỗ này chờ người, hay là tiếp tục đi tới?
- Đương nhiên là đi lên phía trước, lão nương mới không muốn chứng kiến
hai cái heo đực chỉ biết chảy nước miếng kia! Ngươi nói đi chỗ nào?
- Bên trái, cái sơn động thứ nhất!
- Ân, đi bên phải thứ hai!
- . . .
Lữ Nguyệt Đồng dù sao cũng là Thống lĩnh, mà Lâm Lạc chỉ là đội trưởng, tự nhiên chỉ có thể nghe nàng, hai người tuyển động thứ hai bên phải, tiếp tục đi về trước. Nhưng sơn động này lại không phải dễ thông qua như
vậy, đỉnh động rủ xuống từng băng trụ, sắc bén như đao, cho dù là Thích
Biến cảnh cao thủ cũng sẽ bị băng đao này không hề khó khăn cắt thành vô số khối!
Lâm Lạc một quyền đảo ra, đinh đinh đinh ở bên trong
một mảnh loạn hưởng, băng trụ trong hơn mười trượng ở phía trước lập tức bị nổ nát, nhao nhao rớt xuống. Vốn lấy lực lượng của hắn lúc này, một quyền oanh ra chỉ có thể truyền ra mười trượng, có thể thấy được những
băng trụ này cứng cỏi đến cỡ nào!