Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1399: Chương 1399: Bạt Tai Thượng Thiên Thần. (1)




Lâm Lạc lắc đầu một cái, một tay lộ ra, hướng Trương Tri Tuyên đánh tới.

Một bàn tay chừng trăm trượng xuất hiện, uy thế của Thượng Thiên Thần thi triển ra, trực tiếp đem Trương Tri Tuyên cùng Nhạc Tân Bạch từ giữa không trung ép xuống, căn bản không cho hai người có bất kỳ lực phản kháng .

Bành !

Bàn tay trấn rơi, trên mặt đất nhất thời hiện ra một hố sâu phương viên ngàn trượng, vô số bụi mù xông lên tận trời, tạo thành một đám mây hình nấm.

Một lát sau, mới thấy Trương Tri Tuyên từ trong hố sâu bò đi ra, khuôn mặt hắn khiếp sợ, bởi vì mới vừa rồi lực lượng một kích kia mặc dù không phải là quá mức cường đại, nhưng ở chất là hoàn toàn nghiền áp !

Hiển nhiên, người ta là hạ thủ lưu tình .

- Mẹ kiếp, cái chết bầm nào dám đánh lén bản thiếu gia? Đi ra cho bản thiếu gia.

Nhạc Tân Bạch cũng từ trong hố sâu bò đi ra, vẻ mặt hắn giận dử, hắn từ khi sanh ra đến bây giờ thật đúng là chưa có bị người đánh .

Bất kể đối phương là ai, hắn đều là chết chắc.

Trương Tri Tuyên là bị dọa sợ đến sắc mặt trắng nhợt, Nhạc Tân Bạch ỷ vào lão tử mình là Thượng Thiên Thần xuất khẩu thô tục, nhưng vị cường giả còn không có lộ diện này cũng là Thượng Thiên Thần a, không thấy ngay cả hắn cũng bị một cái tát vỗ xuống sao!

Người ta lần đầu tiên chịu hạ thủ lưu tình cũng không đại biểu sẽ tiếp tục tâm từ thủ nhuyễ. Đừng nói Nhạc Tân Bạch không có tư cách ở trước mặt đối phương nói nhãm, coi như là lão tử hắn Nhạc Phong Vân tới cũng phải cùng đối phương khách khí !

Xong rồi xong rồi, nếu bị cái ngu xuẩn này hại chết, kia sẽ không nhắm mắt a.

- Cẩu tạp chủng, đi ra cho bản thiếu gia, bản thiếu gia muốn đá bạo trứng của ngươi.

Nhạc Tân Bạch cũng không có tự giác phương diện này chút nào, tiếp tục mở miệng nói bậy.

Lâm Lạc nhướng mày, lấy thực lực của hắn bây giờ đã sớm không đem Trung Nguyên Thần, Sơ Vị Thần để ở trong lòng, mặc đối phương khiêu khích như thế nào cũng như con kiến hôi ven đường, sao sẽ quan tâm thái độ của bọn họ.

Vì vậy, hắn xuất thủ liền giữ lại một đường sống, dù sao hắn còn đắm chìm ở trong vui sướng lần thứ hai làm cha.

Nhưng đây cũng không có nghĩa là hắn cũng sẽ không giết người.

Lâm Lạc một chưởng vỗ ra, một bàn tay nhất thời từ trên trời giáng xuống, hướng Nhạc Tân Bạch đánh tới.

- Đại nhân, kính xin hạ thủ lưu tình.

Trương Tri Tuyên không mở miệng không được, thay Nhạc Tân Bạch cầu xin, nếu không hắn trở về nên bàn giao thế nào?

- Tứ thiếu gia là nhi tử của Thượng Thiên Thần Nhạc Phong Vân, kính xin đại nhân tha thứ!

Oanh !

Bàn tay phách rơi, không có một tia dừng lại, một mảnh mưa máu tung bay, Nhạc Tân Bạch biến thành một vũng máu, thần hồn chôn vùi, dù là Thần Vương tới cũng không cách nào cứu sống .

Lâm Lạc hắn quyết định muốn giết, lại sẽ bị ý chí người khác ảnh hưởng sao?

Trương Tri Tuyên nhìn Nhạc Tân Bạch chỉ còn dư một vũng máu, sắc mặt trắng bệch, chủ chết nô hoạt, cái này hắn trở về nên giao nộp như thế nào?

- Cút.

Một thanh âm lạnh như băng nhưng tràn đầy uy nghiêm ở bên tai của hắn vang lên, chấn đắc toàn thân hắn tê dại, một ngụm máu nhất thời phun ra ngoài, ngực phảng phất đè ép một tảng đá lớn, để cho hắn căn bản không thở nổi.

Ở lại chỗ này càng không phải là biện pháp, hắn liền vội vàng xoay người chạy đi, lúc này về nhiều nhất là bị mắng một trận, trở thành nhân vật biên giới của Nhạc gia, nhưng đối nghịch vị đại nhân vật thần bí kia là sẽ chết a.

Hưu, hắn bay vút mà đi, trong nháy mắt mất đi bóng dáng .

- Đa tạ Đại nhân xuất thủ cứu giúp.

Mã Cẩn Huyên phi lạc xuống, lập tức hướng Lâm Lạc yêu kiều bái lạy, trong cổ áo có thể mơ hồ thấy hai luồng nhũ phong tuyết trắng, rãnh sâu kia phảng phất có thể đưa mắt chết chìm .

Lâm Lạc khoát khoát tay nói.

- Không sao, chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi.

- Đại nhân, Nhạc gia kia chính là có cường giả Thượng Thiên Thần trấn giữ, hiện tại Tứ công tử nhà hắn chết ở nơi đây, vị kia tất nhiên sẽ động lôi đình, kính xin đại nhân cứu người cứu được đến tây thiên.

Mã Cẩn Huyên ngưỡng mặt lên nhìn về phía Lâm Lạc, trong ánh mắt có một cổ mị hoặc mê người.

- Hồ lý tinh !

Tô Mị mấy nữ đều không nhịn được thấp giọng thầm nói, nữ nhân này lại dám ngay trước các nàng mặt câu dẫn Lâm Lạc, thật đúng là lớn mật. Bất quá các nàng không thừa nhận cũng không được, nữ nhân này quả thật rất đẹp, ngay cả các nàng thân là nữ nhân cũng có loại xung động khác thường, đối với với Lâm Lạc mà nói, đây là cám dỗ cường đại cở nào?

- Cái gì hồ ly tinh.

Đường Điềm không biết từ đâu nhảy tới, mặc dù nàng và Sư Ánh Tuyết cùng nhau ở trong cốc cỡi ra bí mật không gian trọng điệp. Nhưng lỗ tai cũng là tặc linh, nghe được ba chữ hồ lý tinh liền chạy tới hưng sư vấn tội.

Nàng đối với ba chữ này là nhạy cảm nhất!

- Không có nói ngươi.

Đám người Tô Mị đều là lắc đầu ai thán, rõ ràng không giống hồ ly tinh nhất lại hết lần này tới lần khác là hồ ly tinh thật, cái này thật là không có thiên lý. Thật ra thì thời gian Đường Điềm đi theo mọi người tương đối sớm, vô luận là Lăng Kinh Hồng hay là Tô Mị, các nàng đã sớm đón nhận Đường Điềm sẽ trở thành tỷ muội của mình, nhưng hết lần này tới lần khác con hồ ly tinh này không có dấu hiệu khai khiếu chút nào. Mà Lâm Lạc càng là kính nhi viễn chi .

Lâm Lạc gật đầu một cái nói.

- Người là ta giết, chuyện này tất nhiên sẽ không liên lụy đến ngươi, yên tâm đi.

- Tạ đại nhân.

Mã Cẩn Huyên lạy cái nữa, hướng Lâm Lạc phô trương hai luồng ngực tròn xoe. Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt một cách tự nhiên toát ra thần sắc sùng bái, kính ngưỡng, bảo đảm mỗi người đàn ông thấy cũng sẽ sinh ra tâm hư vinh.

Lâm Lạc phất tay một cái, ý bảo nàng có thể rời đi, mặc dù Mã Cẩn Huyên có chút không cam lòng, nhưng lại không dám làm nghịch Lâm Lạc, lúc này lấy tư thái mạn diệu đứng lên, nhẹ nhàng xoay người, chập chờn cái mông xinh đẹp rời đi, từng bước sinh liên, từng bước sinh tư.

- Thật tao nhã, tao đến ở ngoài mười dặm cũng nghe được.

-Tạ đại nhân… sách, giống như ăn mười cân mật đường.

- Cái mông kia, bảo đảm trong vòng ba thước quanh nàng tuyệt không có người có thể đồng hành, nếu không khẳng định bị nàng đụng vào.

- Cách cách cách, nói chuyện với ngươi thật đúng là tổn hại.

Chúng nữ lập tức nghị luận ầm ĩ, các nàng trừ tu luyện ra, tự nhiên thích nhất thảo luận chuyện có liên quan đến Lâm Lạc.

Lâm Lạc mỉm cười một tiếng, chúng nữ ở trong Dưỡng Tâm Hũ cũng rất nhàm chán, nhưng cuối cùng có một ngày hắn có thể thẳng tắp đứng ở tột cùng Thần giới, để cho chúng nữ có thể hưởng thụ phương thức sống các nàng thích.

Nhưng cũng không phải là bây giờ.

Lâm gia tổ tiên vẫn lạc, Tử Đỉnh bể tan, đây tuyệt đối là cường giả phía trên Cửu Tinh Thần Vương làm, có lẽ mẫu thân của tiểu nha đầu sẽ biết một ít tình huống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.