Lâm Lạc nghĩ nghĩ, lấy ra
một khối linh thạch đưa cho Tô Quảng Khai, nói:“Lão gia tử, người xem
thứ này đối với ngươi hữu dụng không?”
“Linh, linh thạch!” Tô Quảng Khai không khỏi mở to hai mắt “Lão đại từ
chỗ ghi chép của vị thượng cổ tiền bối kia mà biết được thứ này. Vào
thời thượng cổ, tiên cảnh cường giả đều dùng nó để gia tốc tu hành,
cũng giống như thiên tinh thạch dành cho tiên thiên thập cảnh võ giả!”
Trách không được đại hắc miêu cùng Đường Điềm cứ thế giữ lấy linh thạch, nguyên lai thứ này đúng là chuyên cung tiên cảnh cường giả tu luyện
dùng là! Cũng khó trách hắn không có cách nào trực tiếp luyện hóa linh
thạch, đây chính là bảo vật tầng thứ tiên cảnh, không có đánh chết hắn
đã là mệnh lớn!
Bất quá, bảo vật trân quý như vậy mà Bao Thức Lễ trực tiếp đưa cho hắn
cùng với con rối tiên cảnh, phong cách tài đại khí thô đến mức nào, cũng khẳng khái chiếu cố hắn đến mức nào?
Lâm Lạc không thích thiếu nhân tình của người khác, bất quá nhân tình này thật sự là quá lớn!
Tuy rằng Bao Thức Lễ nói là báo ơn của một người chí thân của Lâm Lạc
nhưng một là một, hai là hai, dù gì Lâm Lạc cũng không nguyện không
duyên cớ chiếm chỗ tốt của người ta! Hơn nữa, Lôi Trì, con rối linh
cảnh, linh thạch, ân huệ như vậy cũng quá lớn!
“Lão gia tử, khối linh thạch này có thể duy trì ngươi bao lâu?”
Tô Quảng Khai đem linh thạch vuốt ve một hồi, nói:“Đại khái có thể bổ sung lão phu toàn lực xuất thủ hơn mười lần!”
Như vậy cũng không nhiều a!
Khó trách một khối linh thạch cũng chỉ có thể duy trì con rối linh cảnh
phát động mười lần công kích của nhị bộ linh giả, cấp bậc linh cảnh
tiêu hao năng lượng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Lâm Lạc!
“Tiểu tử, ngươi lấy linh thạch này từ đâu?” Tô Quảng Khai không khỏi tò
mò, phúc duyên của Lâm Lạc cũng quá nghịch thiên, ngay cả vật này mà hắn cũng đoạt được đàu tiên.
“Năm trước không phải có bay tới tranh đoạt Không Linh thạch nhũ sao?”
Lâm Lạc đem chuyện lấy được năm khối linh thạch nói một lần, nhưng về
chuyện với Lăng Kinh Hồng thì tự nhiên giấu biệt, miễn cho Tô lão gia tử giận dữ ra tay.
Tô Quảng Khai liên tục cảm thán, cơ duyên như vậy thật sự là quá mức
huyền diệu, người nhiều như vậy bay đến chỗ sơn cốc để tranh đoạt mấy
trăm giọt Không Linh thạch nhũ, hơn nữa lúc ấy có bao nhiêu người thực
lực còn vượt xa Lâm Lạc?
Những người khác cho dù phát hiện gian mật thất kia cũng chỉ vô dụng,
không có chìa khóa căn bản vào không được! Tô Quảng Khai cũng đã tự mình thử qua, ngay cả lĩnh vực của hắn cũng không có biện pháp xâm nhập
trong đó!
Vận khí của một số người thật sự là tốt đến làm cho người ta ghen tị!
Tô Quảng Khai cũng không có khách khí với Lâm Lạc, vui vẻ nhận lấy khối linh thạch, nói cho là sính lễ gả cháu gái.
Khối linh thạch tuy rằng không có khả năng làm cho tu vi Tô Quảng Khai
tinh tiến nhưng có thể bổ sung tổn thất linh lực của hắn, làm cho hắn
có thể không hề cố kỵ là ra tay quá nặng! Tuy rằng chỉ có thể bổ sung
mười lần công kích, nhưng tiên cảnh chí cường giả mười năm xuất thủ một
lần cũng đã đủ khủng bố, không thấy đám tiên cảnh chí cường giả cứ cách
mỗi ba trăm năm mới cần bổ sung một lần sao?
Bôn thế lực lớn lúc này đều dừng lại, tiên cảnh chí cường giả đều bắt
đầu thổ nạp, bổ sung linh lực tiêu hao trong ba trăm năm qua, cũng hộ
pháp bán bộ linh giả trong gia tộc của mình tiến hành đột phá, những
người khác thì có thể tự do hành động, tìm kiếm cơ duyên của mình trong
rừng rậm.
Nơi này nói nguy hiểm quả thật nơi nơi. Nhưng đám độc vật này chỉ đáng
sợ ở độc tính, về mặt lực lượng thậm chí không bằng cả võ giả hậu thiên, chỉ cần cẩn thận thì có thể nói là phi thường an toàn.
Bởi vậy, mọi người cũng không cần tất yếu liên hợp xuất động, hoàn toàn
có thể vài người, thậm chí một mình xuất phát, đỡ phải phát hiện bảo vật còn phải cùng người tranh đoạt! Dù sao U Ám sâm lâm lớn vô cùng, nơi
nơi đều có cơ duyên, cần gì phải mạo hiểm vẫn lạc cùng người đại chiến?
Lâm Lạc xuất phát cùng Lăng Kinh Hồng, tuy rằng hai người nhìn như chỉ
có thực lực Thiên Hợp cảnh nhưng Lâm Lạc nhưng có một con rối linh cảnh, một khi phóng thích uy lực nhị bộ linh giả thì dù là Tô Quảng Khai cũng phải đau đầu!
Về phần Đường Điềm cùng Bảo Bảo đại tiên đồng dạng ở lại bên hồ hấp thu
linh lực, đối với linh cảnh chí cường giả mà nói, bổ sung tiêu hao trọng yếu hơn bất kỳ tìm được bảo vật nào!
Tuy rằng giờ trong tay Tô Quảng Khai cùng Đường Điềm đều có một khối
linh thạch, nhưng dùng hết sẽ không còn, nếu nơi này có thể bổ sung, lại há có thể không công lãng phí?
Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng một đường hướng tây, có thần thức Lâm Lạc
hộ giá, hai người trên đường tự nhiên không hề nguy hiểm, nhưng lại tìm
được không ít thiên tài địa bảo, tuy rằng đều là cấp bậc Minh Dương,
Khuy Linh, vô dụng đối với bọn họ nhưng lại hữu dụng với đám Tô Mị, Lâm
Hành Nam.
Hai người đi hết một ngày, cũng không quay lại bên hồ nghỉ ngơi, mà tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Lạc tràn ngập tò mò đối với phiến rừng rậm này, muốn biết chính giữa rừng rậm là cái gì!
“Chưa từng có người xâm nhập vào đó, hoặc là nói những người vào đó đều
đã chết!” Lăng Kinh Hồng nghiêm túc nói, không muốn Lâm Lạc bởi vì tò mò mà đánh mất tánh mạng.
“Không có việc gì, tử đỉnh có thể ngăn cách hết thảy độc khí, đối với
người khác nguy hiểm nhưng với chúng ta sẽ vô sự!” Lâm Lạc cười nói,
chướng khí nơi đây căn bản không thể đột phá tử khí để ảnh hưởng đến
hắn. Hắn có thể không quan tâm đến thời hạn ba tháng, muốn ở trong này
bao lâu thì bao lâu!
Đây chính là một bảo địa thiên nhiên, linh khí nồng đậm đạt tới cấp bậc
linh cản, có thể nuôi dưỡng ra bao nhiêu thiên tài địa bảo? Nhiều năm
như vậy không người ngắt lấy, tích lũy có hùng hậu có thể nghĩ được.
Nghĩ đến đây, Lâm Lạc cảm thấy nóng rực, có thể lấy được nhiều đồ như
vậy đem về Lâm gia sẽ khiến cho Lâm gia trong khoảng thời gian ngắn
nhanh chóng quật khởi! Tuy rằng hắn không có dã tâm làm cho Lâm gia trở
thành hào môn đệ nhất thiên hạ nhưng gia tộc càng cường đại, hắn càng có thể phóng tâm đi xa.
Lăng Kinh Hồng cũng không khuyên nữa, quả thật, những người trước kia
không phải là Lâm Lạc, không có thần vật nghịch thiên như tử đỉnh. Còn
có một số người có khả năng tiến vào sâu, nếu như không trở ra đúng thời hạn ba tháng thì đều bị khí độc giết chết!
Bọn họ đi thẳng theo một hướng, dần dần, khí độc càng thêm nồng đậm,
giống như hình thành một đạo bình chướng thiên nhiên, ngăn cản bọn họ
tiếp tục đi tới.
Cho dù đây là thời điểm uy lực khí độc yếu nhất trong vòng ba trăm năm,
nhưng vẫn như cũ ngay cả linh cảnh chí cường giả cũng không dám xâm
nhập! Bất quá Lâm Lạc đem tử đỉnh tế ra, trong tử khí lưu chuyển không
hề có chút chướng khí có thể xâm nhập, che chở hắn cùng Lăng Kinh Hồng
đi tới, vượt qua phiến cấm địa này.
Khi bọn họ xông qua một loạt cây cối thì trước mắt nhất thời rộng mở trong sáng, hiện ra một mảnh phế tích!
Đây vốn hẳn là một tòa cung điện hoa lệ, cho dù hiện tại bị phá hủy
thành mảnh nhỏ, cũng vẫn như cũ làm cho người ta cảm giác thấy hùng vĩ
đồ sộ! Nhưng nơi này cũng không biết hoang phế bao nhiêu năm, chỉ còn
lại tiêu điều khôn cùng.
Người lúc trước kiến tạo cung điện này tuyệt đối là đại thủ bút, kiến
trúc liên miên tựa hồ không có giới hạn, liếc mắt một cái căn bản nhìn
không tới đầu!
Hai người nhìn nhau rồi đi vào bên trong phiến phế tích.
Đây là một khối tuyệt địa trên đại lục, ngay cả linh cảnh chí cường giả
cũng chỉ có thể thừa dịp cơ hội ba trăm năm một lần tiến vào ba tháng, ở trong di chỉ cung điện này!
Theo như suy nghĩ của Lâm Lạc, U Ám sâm lâm này kỳ thật là môn hộ của
cung điện này, lấy khí độc vờn quanh, hình thành trận tuyến phòng ngự
khủng bố! Trận tuyến này mạnh hơn bất kỳ trận pháp nào, ngay cả linh
cảnh chí cường giả cũng đều phải đứng ngoài mà nhìn,, ít nhất phải là
nhị bộ linh giả mới có thể đi vào!
Có thể bày ra trận tuyến phòng ngự như vậy, thế lực trước kia của tòa cung điện này là cường đại thế nào?
Nhìn cảnh tượng trước mắt thì cũng không phải kiến trúc tự hủy theo thời gian mà là một hồi tuyệt thế đại chiến giữa các cường giả mà nổ nát !
Lâm Lạc khẽ sờ vào trên một đoạn tường, nhất thời, một cỗ tuyệt thế sát
khí trào ra, hóa thành một thanh cự kiếm chém vào đầu Lâm Lạc!
Ông, tử đỉnh đúng lúc vừa chuyển’ ngàn vạn tử dòng khí tiêu hóa một kiếm này.
Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng không khỏi một trận kinh hãi!