Bành! Bành! Bành!
Sơn động đột nhiên xuất hiện chấn động
mãnh liệt, một trụ băng còn chưa hoàn toàn hòa tan rầm rầm rớt xuống như lợi tiễn trường mâu.
- Grao.
Tiếng long ngâm vang lên, tựa hồ có khí thế chấn nhiếp thiên địa!
- Đại xà kia…
- Đã tỉnh lại rồi!
Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng liếc sang nhau, không dám có nửa điểm chần chờ, đều sử xuất toàn lực chạy vội. Bởi vì cảnh giới của Lâm Lạc cao hơn,
lại có lực thiểm điện nên tốc độ vượt xa Lăng Kinh Hồng. Hắn lập tức nắm chặt tay Lăng Kinh Hồng, kéo đối phương tăng tốc.
Bành!
Hai người đã chạy ra đường rẽ, bởi vì chạy quá nhanh nên Lâm Lạc dẫm một
chân lên thành động triệt tiêu xung lực, phóng nhanh về hướng động khẩu.
Đây chính là lúc sống còn, một khi bị con đại xà Thích Biến cảnh kia truy
đuổi thì bọn họ khẳng định khó tránh khỏi một kiếp!
XIU....XIU... XÍU...UU!
Hai người điên
cuống cắm đầu chạy, chỉ cần ra khỏi sơn động này thì cơ bản coi như là
an toàn. Bọn họ càng đi về phía trước thì sơn động trở nên càng ngày
càng hẹp. Nguyên bản có thể là một đấu trường thì bây giờ là nhiều lắm
là rộng khoảng năm trượng.
Nhưng ở đời vốn sợ điều gì sẽ gặp điều đó, tiếng long ngâm làm sơn động run rẩy không ngớt lại tiếp tục truyền về hướng bọn họ.
- Hỏng bét, con rắn xấu xa kia đã phát hiện ra chúng ta rồi!
Con người không thể vượt qua được khứu giác hung thú. Dù cho thần thức của
võ giả tại đây bị hạn chế rất lớn thì bản năng thiên phú của con đại xà
vẫn không hề bị ảnh hưởng chút nào. Trong hai người Lâm Lạc cùng Lăng
Kinh Hồng thì một người là Thiên Hợp cảnh, một người là Địa Nguyên cảnh, đây chính là mỹ vị tuyệt đỉnh đối với hung thú!
Nhưng hai người
đã đạt đến tốc độ cực hạn, không có khả năng nhanh hơn, chỉ có thể hi
vọng đại xà kia ở trong băng đã rất lâu, lực lượn còn chưa khôi phục nên sẽ không đuổi theo.
Bọn họ chạy như điên qua hai canh giờ. Thanh âm sau lưng càng lúc càng lớn, một vòng thân ảnh trắng xóa bỗng nhiên
hiện ra phía sau. Hai người nhìn lại thì thấy là một đầu bạch xà đang
nhanh chóng chuyển động, toàn thân nó phủ đầy vảy trắng, chỗ cổ họng có
sáu sợi râu dài, đỉnh đầu có một cái u nhỏ giống như sừng hươu, chính là cự xà Thích Biến cảnh bị phong bế trong băng tuyết mà bọn họ đã từng
thấy qua!
Tốc độ chuyển động của đại xà vượt xa hai người, chưa
đến ba nhịp thở đã đuổi tới cách bọn họ chưa đầy ba trượng. Bọn họ thậm
chí có thể ngửi thấy mùi tanh trong miệng của nó!
Lâm Lạc lấy bản đồ ra xem xét, cự ly đến động khẩu còn cách bọn họ chừng một phần mười
quãng đường. Theo như tiến độ vừa rồi thì còn cần chừng một canh giờ nữa mới đến.
Mấu chốt là như thế nào sống sót được trong khoảng thời gian này!
Hí!
Con đại xà thè cái lưỡi đỏ hỏn dài thượt cuốn về phía hai người Lâm Lạc.
- Hắc!
Lâm Lạc hét lớn một tiếng, hoành thân quay lại giữa không trung, hữu quyền nắm chặt, Lam Hỏa dấy lên chống đỡ.
- ngang --
Hai con mắt to như chén ăm cơm của đại xà hiện lên một tia kiêng kị. Nó
nhanh chóng rụt lưỡi lại, uy lực của lĩnh vực này có thể giết được cả
hung thủ Thích Biến cảnh, nó cũng không muốn vừa mới thoát khốn lại bị
đuổi giết!
Lâm Lạc lộn một vòng, thân thể tiếp tục tiến về phía trước, không hề ngừng trệ kéo Lăng Kinh Hồng tiếp tục đi tới.
Tuy con cự xà kiêng kị Lam Hỏa Lĩnh Vực của Lâm Lạc nhưng lại càng không
muốn buông tha cái này hai con mồi ngon! Đại xà đạt tới loại cảnh giới
này thì ít nhất cũng phải là huyết nhục của võ giả hoặc hung thú có thể
dòm tới Linh Cảnh mới có thể thỏa mãn khẩu vị của nó.
Cũng không lâu lắm, đầu đại xà này lại xáp tới, thè lưỡi tiếp tục phát khởi công kích.
Nhưng loại công kích này nhất định không có hiệu quả, Lâm Lạc sử xuất Lam Hỏa Lĩnh Vực lần nữa ép đại xà thối lui. Nó tức giận rống lên làm lồng ngực của Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều sôi trào.
Lâm Lạc vội vàng tế ra Tử Đỉnh để tránh cho tiếng rống của đại xà làm hai người choáng váng.
Đại xà này có thể tu luyện đến Thích Biến cảnh, đã sớm khai hóa linh trí,
nếu có thể tiến thêm một bước thì chính là tồn tại Linh Cảnh! Theo như
Tô Quảng Khai nói thì hung thú cấp Linh Cảnh có thể nói tiếng người.
Linh trí như vậy không khác với nhân loại!
Liên tục hai lần không công mà phản, con đại xà lập tức cải biến sách lược công kích, thân
hình nhún một cái thì có bảy miếng lân phiến tách khỏi cổ nó bắn về Lâm
Lạc và Lăng Kinh Hồng.
Bảy đạo miếng lân phiến này đối với cự xà
mà nói thì không có ý nghĩa, nhưng đối với Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng
mà nói lại như vũ khí hạng nặng. Mỗi miếng to như miệng nắp giếng, căn
bản không cần nói cái gì chính xác, chỉ cần bị đụng vào thì lực lượng
của Thích Biến cảnh đủ đánh chết bọn họ!
Bành! Bành! Bành!
Bảy miếng lân phiến toàn bộ oanh kích vào tử khí, phản lực khiến Lâm Lạc
chấn động không thôi, máu tươi từ miệng điên cuồng bắn ra. Đây còn là
hắn đã tiến nhập Thiên Hợp cảnh, nếu không sẽ trực tiếp bị chấn đứt kinh mạch mà chết!
- Xú xà, chờ ta đạt tới Thích Biến cảnh thì việc đầu tiên phải làm là sẽ làm thịt ngươi nấu canh rắn!
Lâm Lạc mắng một câu rồi tế ra tử đỉnh khỏi đầu, trở thành chướng ngại vật trên đường ngăn con đại xà.
Bành!
Tốc độ của con đại xà nhanh khủng khiếp, căn bản hãm không thể hãm được, đâm đầu vào Tử Đỉnh!
Trong tiếng chấn động ầm ầm, con đại xà cuối cùng cũng bị ngăn lại. Nhưng Tử
Đỉnh tương liên với thức hải của Lâm Lạc, cú va chạm này tương đương với một trọng thương cho hắn. Hai mắt Lâm Lạc tối sầm, thiếu chút nữa trực
tiếp hôn mê!
Dù chưa như vậy thì hai chân hắn cũng đã như nhũn ra, lảo đảo ngã quỵ về phía trước.
Lăng Kinh Hồng vội vàng đưa tay chụp tới, gánh Lâm Lạc sau lưng chạy về phía trước.
Oành! Oành! Oành!
Đại xà không ngừng dùng đầu đụng vào lấy Tử Đỉnh, muốn hất văng nó đi để tiếp tục truy kích con mồi.
Tuy nó đánh vào Tử Đỉnh, nhưng Lâm Lạc đồng dạng không thể tránh né, phải
chịu một ít thương tổn. Thân thể hắn như bị điện kích, không ngừng sau
lưng Lăng Kinh Hồng.
- Đem Tử Đỉnh thu lại!
Lăng Kinh Hồng hét lớn.
- Không được, ta còn chịu đựng được, còn phải vây khốn nó một hồi!
Lâm Lạc cắn răng nói, nhưng lời vừa mới dứt thì hắn đã phun ra một bụm máu, nhuộm đỏ cả cái cổ trắng nõn của Lăng Kinh Hồng.
Lăng Kinh Hồng đau đớn muốn chết, chỉ có thể cắn chặt răng, phát lực chạy như điên.
Dưới sự va chạm không ngừng của đại xà, Lâm Lạc choáng váng sắp ngất! Hắn
vội vàng gắng gượng thiêu đốt một giọt tử huyết trong tim, chuyển hóa
thành sinh cơ cường đại điều trị thân thể.
Nhưng Đại xà là tồn
tại Thích Biến cảnh, tuy Lâm Lạc có thể trong thời gian ngắn khôi phục
gần như hoàn toàn vẫn không thể chịu đựng thêm vào chục lần va chạm với
tử đỉnh của nó.
Giọt Tử Huyết thứ hai, thiêu đốt!
Cái này quá xa xỉ, trong khoảng thời gian ngắn mà thiêu đốt hai giọt Tử Huyết!
Nhưng vào lúc này. Tử Đỉnh đột nhiên bắn ngược trở về thức hải của Lâm Lạc, điều này là do cự ly giữa nó và chủ nhân đã quá xa!
Bành bành bành bành bành bành!
Con cự xà lập tức đuổi sát, tựa hồ nộ khí đã bị Lâm Lạc chọc ra, một đường
thẳng tiến khiến sơn động run rẩy! Nếu không nhờ có trận pháp bảo hộ thì chỉ sợ sơn động đã sụp đổ dưới trùng kích của đại xà!
Cũng không lâu lắm, sau lưng hai người lại lần nữa hiện ra thân ảnh của đầu cự xà!
- Chưa thấy qua xú xà tham ăn như vậy, mày là thân thích với Đường Điềm ư?
Lâm Lạc khẽ quát một tiếng, tiếp tục tế ra Tử Đỉnh ngăn cản đường đi của Đại xà.
Bành!
Va chạm lại tiếp tục, dĩ nhiên Lâm Lạc lại ọe máu tươi.
- Thôi nào, còn tiếp tục như vậy sẽ khiến cho ngươi mất máu quá nhiều mà chết đấy! Lăng Kinh Hồng hoảng sợ nói.
Cao thủ Thiên Hợp cảnh lại chết vì mất máu, điều này cũng thật sự quá mất mặt rồi!
- Không có việc gì, phun mãi cũng thành quen rồi!
Lâm Lạc vừa ho khục khục vừa cười nói, hắn cuồng ọe máu tươi như vậy cũng không phải lần một lần hai.
- Ngươi còn cười!
- Một ngày nếu ngươi không gằm mặt sẽ thấy khó chịu ư?