Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 459: Chương 459: Địa Đồ Hoàn Chỉnh. (1)




Ads Ngụy gia chi tử vung kiếm ngăn cản, nhưng tên nỏ này tuyệt đối bất phàm, cơ hồ có uy lực của Cấm Khí, người thường có thể thao tác, hoàn toàn dựa vào lò xo chi lực phóng ra, uy lực thậm chí vượt qua cực hạn Thanh Huyền cảnh, lập tức làm hắn trứng chọi đá, tuy còn có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng rất nhanh sẽ đến cùng đồ mạt lộ!

- Ha ha ha, trước đó lần thứ nhất lão tử không có chuẩn bị, thực cho rằng lão tử sợ ngươi hay sao? Hắc hắc, đáng tiếc hai nữ nhân kia chạy trốn quá nhanh, nếu không lão tử đến một mẻ hốt gọn, vậy thì có thể hưởng hết diễm phúc !

Triệu Khang cười to.

Ngụy gia chi tử tròng mắt muốn nứt quát:

- Triệu lão tặc, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!

- Hừ, lời này lão tử nghe cũng không biết có bao nhiêu lần, nhưng vẫn là sống được yên lành, mỗi ngày ăn thịt tốt nhất, uống rượu ngon nhất, chơi nữ nhân xinh đẹp nhất, ai có thể làm gì được lão tử!

- Lão Sắc Quỷ, xem bản cô nương tới thu thập ngươi!

Tô Mị tiếng kêu vang lên, đã phá cửa sổ mà vào, hai tay vung lên, mũi tên bay tới cư nhiên bị nàng ngạnh sanh lơ lửng xuống!

Một màn này, tất cả mọi người đều kinh hãi không nói nên lời!

Phải biết rằng cái này ngay cả Thanh Huyền cảnh đỉnh phong cao thủ cũng có thể bắn chết, muốn nói ngươi tránh né, hoặc là chấn bay, cái này mọi người còn có thể tiếp nhận, nhưng dùng hai tay đem mũi tên hư không khống chế, cái này. . . chẳng lẽ là Tiên thuật sao?

Nàng chẳng lẽ là Tiên nữ hay sao?

Tô Mị dương dương đắc ý, bởi vì từ khi linh căn bị hao tổn, nàng chỉ có tu vi Hậu Thiên đỉnh cao, tuy bên người có cao thủ bảo hộ, càng có Cấm Khí phòng thân, nhưng này đều không phải là lực lượng của mình.

Lúc trước nàng cũng ước mơ trở thành một nữ hiệp khách, có thể khoái ý ân cừu! Về sau linh căn của nàng được Kim Linh Quả chữa trị, lại có vô số Không Linh Thạch Nhũ, tiến nhập Viêm Diễm Tháp tu luyện, tu vi có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Nhưng nàng trời sinh lười nhác, khởi bước lại trễ, cái tu vi Minh Dương cửu trọng thiên này đặt ở trong tứ đại gia tộc căn bản chính là bất nhập lưu, làm cho nàng muốn uy phong cũng là không thể nào.

Nhưng ở đây thâm sơn cùng cốc, Thanh Huyền cảnh chính là cao thủ tuyệt đối, nàng ở trong núi không lão hổ, hầu tử Vương, tự nhiên muốn uy phong thống khoái .

Ánh mắt kinh ngạc của cả đám làm trong nội tâm cho nàng vui thích, thỏa mãn lòng hư vinh rất lớn, khoe khoang chi tâm của yêu nữ càng tăng lên, quát:

- Chuyển!

Hưu hưu hưu!

Những mũi tên kia rõ ràng đều quay đầu, bắn ngược mà về!

Bùm! Bùm! Bùm!

Mũi tên này tuyệt đối bất phàm, nơi đi qua cho dù có bàn chắn cũng đều bạo liệt, lực phá hoại vô cùng cường đại! Nhưng tu vi của ma nữ này mạnh là mạnh thật, nhưng sức chiến đấu như cũ vẫn là cặn bã trong cặn bã, chính xác kém đến muốn chết, rõ ràng không có một mũi tên bắn trúng những người đằng sau kia, chỉ là đem tửu lâu này bắn thành trăm ngàn lỗ thủng!

Nhưng người khác lại không biết, chỉ cho là nàng cố ý hù dọa, lập tức nguyên một đám sợ tới mức hai đùi run rẩy! Vừa rồi nếu không phải Tô Mị "thủ hạ lưu tình", cả đám bọn họ đều muốn xuống Địa ngục !

Tô Mị khó tránh khỏi trên mặt có một chút xấu hổ, nhưng yêu nữ chính là yêu nữ, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm cho người ta vững tin nàng tuyệt đối là cố ý như thế.

- Các ngươi rõ ràng theo ta có ước định, tại sao lại cứu hắn!

Triệu Khang hổn hển, những tên nỏ này chính là hắn được từ một cổ mộ, chính là nơi mà hắn được linh đan diệu dược tăng tu vi.

Những tên nỏ này là có hạn, nếu không phải tánh mạng hắn bị uy hiếp, cái này chắc chắn sẽ không lấy ra, nhưng không nghĩ tới thế cục như vậy vậy mà bị Tô Mị phá hủy!

- Bản cô nương muốn cứu ai thì cứu, ngươi quản được ta sao!

Tô Mị hai tay chống eo, hiển thị rõ tư thái mê người, phong tình vô hạn.

- Nhanh, nhanh lắp lại tên cho lão tử, đem hai người này đều giết cho lão tử!

Triệu Khang rống to, mỹ nữ tuy tốt, nhưng đem so với tánh mạng của hắn, vậy thì hoàn toàn không đáng giá nhắc tới .

- Đa tạ cô nương viện thủ!

Ngụy gia chi tử tràn ngập ái mộ liếc nhìn Tô Mị, sau đó nhảy vội mà ra.

- Triệu lão tặc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!

- Tiểu tạp chủng, muốn giết lão tử cũng không đơn giản như vậy!

Triệu Khang rống to một tiếng, rõ ràng chủ động vọt ra, trong tay đã nhiều hơn một cự phủ hắc sắc, đối với Ngụy gia chi tử bổ tới.

Đinh!

Ngụy gia chi tử một kiếm đỡ lên cự phủ của đối phương, lợi kiếm đâm thẳng ngực Triệu Khang. Nhưng mũi kiếm không nhập một tấc, phảng phất gặp một lực chống cự rất mạnh, rõ ràng không thể lại tiến mảy may.

- Ha ha, tiểu tạp chủng, đi tìm chết!

Thừa dịp này, Triệu Khang vung phủ phản kích, bóng đen cuốn động, ngược lại gọt tới cổ Ngụy gia chi tử.

Ngụy gia chi tử vội vàng tránh ra, cảnh giới của hắn nếu so với Triệu Khang cao hơn một tiểu cảnh giới, tuy thiếu chút nữa bị gọt trúng, nhưng lại hữu kinh vô hiểm. Hắn hét giận dữ một tiếng, lại lao lên, vài kiếm trảm qua, tuy không có thể làm bị thương Triệu Khang, nhưng đem áo ngoài của hắn chém đến thất linh bát lạc, cuối cùng hiện ra Càn Khôn bên trong!

Nguyên lai, trên người người này lại mặc một bộ nhuyễn giáp ngân sắc, lực phòng ngự cường đại kinh người, rõ ràng Ngụy gia chi tử bổ chém như thế nào cũng không phá!

- Tiểu tạp chủng, cái này hết hy vọng a!

Triệu Khang cuồng tiếu, trên thực tế mấy ngày hôm trước cho dù không có ba người Lâm Lạc ngăn cản, Ngụy gia chi tử cũng không nhất định giết được Triệu Khang. Chỉ là tiểu nhân vô lại này quá mức sợ chết, mới có thể lộ ra không chịu nổi mặt mũi như vậy.

- Lão tặc, ta liều mạng với ngươi!

Ngụy gia chi tử mắt cũng đỏ lên, cố gắng vung kiếm mà ra.

- Một cái có phòng ngự pháp khí, cái khác không có, cái này không công bình!

Tô Mị hừ nhẹ một tiếng, thân hình lóe lên đã đi tới sau lưng Triệu Khang, tay phải một trảo, đúng là đem kiện ngân nhuyễn giáp kia trực tiếp giật xuống!

- Không, Ngân Lân Hung Giáp của ta!

Triệu Khang kêu thảm thiết, đây chính là vật hắn bảo vệ tánh mạng!

- Đa tạ cô nương tương trợ!

Ngụy gia chi tử thì mừng rỡ, một kiếm gọt qua, như Ngân Long vũ không, càng đánh càng hăng.

Luận tu vi chân thật, Ngụy gia chi tử so với Triệu Khang mạnh hơn một cấp bậc! Mà ở phương diện thực chiến, một cái quyết chí thề báo thù, dám đánh dám bính, cái khác lại thói quen an nhàn hưởng lạc, cái đó còn có ý chí chiến đấu gì đáng nói?

Cái phòng ngự pháp khí này vừa đi, Triệu Khang hoàn toàn tan tác, gần kề hơn mười chiêu sau đó đã bị Ngụy gia chi tử một kiếm chém đầu!

Phốc, cổ ác nhân này phun ra đại lượng máu tươi, rốt cục một đầu ngã quỵ, đã xong tội ác cả đời.

- Cha, nương, Bảo Minh rốt cục báo thù cho các ngươi rồi!

Ngụy gia chi tử phủ phục trên mặt đất, nhìn trời gọi lớn.

Sau tam bái, hắn trèo lên, đối với Tô Mị quì xuống nói:

- Ngụy Bảo Minh được cô nương trượng nghĩa cứu giúp, không có gì hồi báo, từ bây giờ nguyện làm trâu ngựa cho cô nương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.