Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 539: Chương 539: Đối sách. (1)




Lăng Kinh Hồng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ánh mắt thiển cận!

- Tiểu nha đầu, ngươi nói cái gì?

Điền gia lão tổ xấu hổ, lập tức quát. Tiểu nha đầu kia lúc trước chỉ bất quá là Thiên Hợp cảnh, nhưng lại nghịch thiên như tiểu tử Lâm Lạc, trong bất tri bất giác đã đột phá Linh cảnh.

Hai người này rốt cục ở bên trong U Ám sâm lâm đã chiếm được cơ duyên nghịch thiên như thế nào!

- Điền huynh, nếu ngươi là tam bộ linh giả, sẽ nhận mãnh thú cầu hòa sao?

Một gã lão tổ Hoa gia thản nhiên hỏi.

- Đương nhiên sẽ không, lão phu nếu có uy lực lớn như vậy, tự nhiên phải đem mãnh thú chém giết hết…

Điền gia lão tổ còn chưa dứt lời rốt cục ý thức được mình đã nói sai, nhất thời nặng nề hừ một tiếng quay đầu đi.

Một khi thực lực chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nhân loại sẽ đem mãnh thú chặt cỏ tận gốc, mà mãnh thú đồng dạng cũng sẽ làm như thế.

Suốt mười mấy vạn năm, nhân loại cùng mãnh thú chém giết lẫn nhau, cướp lấy yêu hạch lẫn đan hạch, đã sớm lâm vào cục diện không chết không ngừng. Chỉ khi tình huống thực lực giống nhau mới có thể hòa bình ở chung, một khi cân bằng bị đánh phá, như vậy phải có một phương bị diệt sạch mà kết thúc!

Thời kỳ thượng cổ bách tộc tranh diễm, nhưng tứ đại cổ tộc hưng khởi, bách tộc toàn bộ bị trán áp oanh sát, thực hiện vương giả đại nhất thống! Nhân loại còn tàn khốc như thế, huống chi là giữa nhân loại cùng mãnh thú!

- Tô tiền bối, nếu đầu mãnh thú kia thật sự là tam bộ, những người như chúng ta có thể tạo ra được tác dụng gì?

Cảnh gia lão tổ của Đại Việt quốc nói.

Đây không phải là mục đích mời mọi người đến thương lượng hay sao, tiếp thu ý kiến quần chúng, nghĩ ra một đối sách.

Trong khoảnh khắc mọi người trầm mặc, nếu đầu mãnh thú kia thật sự là tam bộ, vậy bọn họ không khả năng giết chết nó, chỉ nói lĩnh vực Huyền Linh cảnh cũng đã vô địch.

- Theo lão phu xem chúng ta nên buông tha Ngân Nguyệt đại lục, vượt biển đi xa, trong biển rộng mênh mông có vô số hòn đảo đủ cho chúng ta sống yên!

Một gã lão tổ của Trần gia nói.

Lời vừa nói ra lại đạt được không ít người đồng ý.

Bốn phía Ngân Nguyệt đại lục là biển cả bao quanh, hơn nữa biển khơi còn lớn hơn cả đại lục, chưa từng có người nào đi tới tận cuối. Ở trong biển rộng rất nhiều hải đảo, cho dù một hòn đảo dàn xếp không đủ trăm vạn nhân khẩu của một gia tộc, nhưng mười đảo hay tám đảo cũng phải đủ rồi.

Nếu đầu mãnh thú kia thực sự đạt tới tam bộ, cho dù bọn họ chịu liều mạng cũng không thể giải quyết được nó! Nếu như không công chịu chết, chuyện ngu xuẩn như thế đương nhiên không ai nguyện ý làm!

Mà những đại tộc đều có pháp bảo không gian, muốn di dời toàn tộc thật sự cũng không phải phiền toái.

Người tu luyện rất thực tế, đừng nói là không công chịu chết, cho dù có thể ngọc đá cùng nát những lão tổ cũng không nguyện ý hi sinh chính mình tạo phúc cho toàn nhân loại – nói đi thì nói lại, nếu có thể ngọc đá cùng nát vậy chứng minh thực lực đôi bên không sai biệt nhau, cũng sẽ không có buổi hội nghị hôm nay.

- Chính diện giao phong chúng ta đương nhiên không có biện pháp!

Lâm Lạc chậm rãi nói.

- Vô nghĩa!

Điền gia cùng Tiếu gia xem Lâm Lạc không vừa mắt, không khỏi châm chọc, theo tình huống trước mắt họ cũng không sợ Lâm Lạc đột nhiên trở mặt.

Lâm Lạc không để ý tới bọn họ, tiếp tục nói:

- Nhưng nếu chúng ta có thể lợi dụng địa hình, thật không đến nỗi không khả năng thủ thắng!

- Chỉ giáo cho?

Lâu gia lão tổ nói.

- U Ám sâm lâm!

Lâm Lạc mỉm cười.

- Tiểu tử kia chỉ ăn nói khùng điên, U Ám sâm lâm vừa qua kỳ hạn ba trăm năm, độc chướng dày đặc, đây không phải muốn chúng ta đi chịu chết sao?

Không ít lão tổ ồn ào.

Lâm Lạc đảo ánh mắt, nói:

- Nếu ta nói có biện pháp làm cho mọi người xem thường độc chướng đây?

- Cái gì?

Toàn bộ lão tổ đều khiếp sợ.

Nếu có thể xem thường độc chướng, đây chẳng phải đại biểu có thể tự do ra vào U Ám sâm lâm? Há không phải có thể một mực ở bên cạnh linh hồ tu luyện? Đây không phải có hi vọng có thể tiến giai nhị bộ sao?

Trong khoảng thời gian ngắn hơn hai mươi ánh mắt đều tập trung trên người Lâm Lạc, nếu không phải sợ hãi thực lực cùng khôi lỗi của hắn, bọn họ đều mơ tưởng bóp cổ cho hắn khai ra toàn bộ bí mật.

Lâm Lạc mỉm cười nói:

- Tóm lại ta có biện pháp khiến cho chư vị không bị độc chướng thương tổn, như vậy khai chiến ngay trong U Ám sâm lâm chúng ta sẽ có biện pháp!

Không sai, độc chướng của U Ám sâm lâm thật sự đáng sợ, cho dù là Tô Nghiễm Khai cũng không dám bị lây nhiễm, tin tưởng cũng tạo thành uy hiếp trí mạng đối với tam bộ linh giả.

- Vậy làm sao dẫn dụ kẻ thần bí kia đi vào U Ám sâm lâm?

Phạm Thương Vũ hỏi.

Đây cũng là một vấn đề phi thường thực tế, U Ám sâm lâm nằm ở cực nam, đóng băng vạn lý, căn bản ít người lui tới, cũng không có mãnh thú tồn tại. Nếu không có tình huống đặc thù, Lôi Đình thú vì sao phải chạy vào bên trong?

- Nhất định phải có người làm mồi đem đầu mãnh thú kia dẫn dụ đi qua!

Lâm Lạc trầm ngâm nói.

Mọi người lập tức trầm mặc, nếu mãnh thú kia thật sự là tam bộ linh giả, vậy người làm mồi mười phần khó thoát, hơn nữa còn cần không chỉ một con mồi.

Ai cũng không muốn chịu chết!

- Có lẽ cũng không tệ hại như vậy!

Tô Nghiễm Khai ngẫm nghĩ một lát, nói:

- Trên thực tế ngoại trừ đầu mãnh thú còn chưa lộ mặt kia, chiến lực của những mãnh thú khác không mạnh lắm, chúng ta chỉ cần cường thế phóng ra, tạo thành tổn thương nặng một chút, đầu mãnh thú kia nhất định sẽ truy tung tới!

- Mà chúng ta chỉ cần tranh thủ thời gian, có thể dẫn dụ nó đi tới U Ám sâm lâm, như vậy chư vị cũng không cần làm mồi chịu chết!

Mọi người đều nghĩ ngợi trong lòng, cảm thấy hành động này có thể thực hiện.

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng hành động, nếu để cho đầu mãnh thú kia tiếp tục tấn giai, vậy…

Lời của Tô Nghiễm Khai chưa dứt nhưng tất cả mọi người đều biết ý tứ của hắn, nếu đầu mãnh thú kia đột phá bước thứ tư, vậy muốn oanh giết mọi người như lấy đồ trong túi, cả đời bọn họ chỉ có thể tránh bên trong U Ám sâm lâm.

Tuy nói như thế nhưng mọi người có mặt đều là cột trụ của các đại gia tộc, kế hoạch có bao nhiêu tinh diệu cũng phải xuất hiện sơ suất. Tự nhiên cần quay về nhà làm an bài trước, vạn nhất chuyện không xong có thể lập tức rời khỏi đại lục.

Lại một phen bận rộn, thêm năm ngày trôi qua.

Lâm Lạc cũng không biết bọn họ có thể xử lý được đầu Lôi Đình thú khủng bố kia hay không, theo ý nghĩ của hắn đem Tô Mỵ, Lâm Hành Nam bọn họ đưa tới trong U Ám sâm lâm, tuy rằng nhìn qua giống như ngục giam nhưng cũng là chỗ che chở tốt nhất.

Hơn nữa Ngân Nguyệt đại lục vẫn còn một đại tai họa ngầm, không đầy trăm năm thời gian Hỏa Diễm Cự Nhân sẽ thoát khốn chạy ra, đây tuyệt đối là một tồn tại còn cường đại hơn cả Huyền Linh cảnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.