Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 951: Chương 951: Giết chết Tinh Đế. (1)




Nhưng thực lực của hắn tuyệt đối là mạnh nhất trong Tinh Đế nhất trọng thiên, điểm ấy chẳng những là Yêu tu công nhận, ngay cả nhân loại trong Thanh Thiên thành cũng không phản đối.

Nhưng cường giả dạng này rõ ràng bị Lâm Lạc một quyền đánh từ chỗ tối đi ra, hơn nữa bộ dáng chật vật như vậy, đủ để chứng minh thực lực của Lâm Lạc tuyệt đối vượt qua Tinh Đế nhất trọng thiên, nếu không làm sao có thể mạnh như thế?

Trời ạ, hai thế lực lớn của thánh địa tầm đó thật muốn triển khai đại chiến sao, ngay cả loại cao thủ đẳng cấp này cũng chạy ra!

Đừng nhìn bộ dáng Lâm Lạc tuổi trẻ, nhưng tiến vào tinh vực bề ngoài cùng tuổi tất cả đều là thứ yếu, chỉ nhìn tu vi, có thể có được bao nhiêu chiến lực mới là trọng yếu nhất!

Sắc mặt Thiên Dương Lão Tổ đột biến, tuy hắn nhìn ra Lâm Lạc cường đại, nhưng vẫn là xa xa không có nhận thức đến tột cùng đạt đến tình trạng gì! Hắn căn bản không có ý thức được Lâm Lạc ra tay, thẳng đến kình lực tập kích mới biết được bị công kích, nếu lực lượng của Lâm Lạc lại lớn một chút, hắn ở một quyền này bị trọng thương cũng có thể!

Nghĩ như thế, hắn không khỏi một trận hoảng sợ, sau lưng đã phát lên một tầng mồ hôi lạnh!

- Các hạ, chính ngươi phạm giới trước, còn muốn hùng hổ dọa người. Thực nghĩ Yêu tộc ta không có đại năng sao?

Tuy Thiên Dương Lão Tổ tim đập nhanh, nhưng lại càng không nguyện chịu thua như vậy, Lâm Lạc giết người trước, nếu còn để cho hắn rút đi mà nói, cái kia Nguyệt Thần thành Yêu tu còn mặt mũi nào tồn tại?

Huống chi Lâm Lạc giết là cháu trai của Bạo Hổ Tôn Giả, vị kia bây giờ còn đang bế quan, tạm thời thu không được tin tức. Nếu không vị Tinh Đế tam trọng thiên Chí Tôn uy tín lâu năm này xuất mã, còn sợ bắt không được đối phương sao?

Mặc dù Thiên Dương Lão Tổ đối với Lâm Lạc cực kỳ kiêng kị, nhưng nếu không xuất đầu mà nói, ngày sau sẽ là tội nhân của Yêu tu nhất tộc, chẳng những bị mọi người xem thường, Bạo Hổ Tôn Giả xuất quan nhận được tin tức càng muốn bắt hắn khai đao. Cái này thật sự là bị buộc bất đắc dĩ, không xuất đầu cũng phải xuất đầu!

Lâm Lạc không sao cả mà lắc đầu nói:

- Có chiêu gì thì đều sử dụng đi ra a!

Tuy hắn không biết mình giết người nọ là ai, nhưng xem tư thế tựa hồ có bối cảnh không dậy nổi gì đó, như vậy chuyện này không có khả năng từ bỏ ý đồ, chẳng bằng đánh cho thống khoái, đánh tới những người này toàn bộ phục mới thôi!

Còn nữa, hắn muốn hủy đi Thiên Địa Linh Mạch, còn chỉnh lý Ngân Nguyệt tinh, cái này thế tất sẽ dẫn phát xung đột cùng thánh địa. Trận chiến này là vô luận như thế nào cũng tránh không khỏi. Đã như vầy, cái kia thì sợ gì chiến một trận?

- Thiên Dương Lão Tổ, thằng này quá kiêu ngạo rồi, giết hắn đi!

- Giết hắn đi!

Đám Yêu tu nhao nhao hô to, tuy Thiên Dương Lão Tổ trước kia ăn một tí thiệt thòi nhỏ. Nhưng kia là bị Lâm Lạc “đánh lén”, thật muốn đánh nhau, ai thắng ai thua còn khó nói! Hơn nữa tiến vào Tinh Đế, chẳng khác nào chụp cho mình một miễn tử kim bài, cho dù bại cũng sẽ không chết, đường đường Yêu tu chẳng lẽ xuất thủ cũng không dám sao?

Thiên Dương Lão Tổ ẩn ẩn biết rõ Lâm Lạc cường đại đến không hợp thói thường. Nhưng hắn vẫn không thể không ra tay, nếu không Nguyệt Thần thành còn có nơi hắn sống yên ổn sao? Chỉ là ánh mắt khinh bỉ của người khác cũng đủ để cho hắn xấu hổ đến chết, huống chi còn có một Bạo Hổ Tôn Giả sẽ tìm hắn gây phiền toái!

Thân thể của hắn run lên, hóa thành một Sơn Dương ba trượng màu đen, song giác trên đỉnh đầu rét lạnh như sắt, tản ra hàn mang kim loại, hai con mắt đỏ thẫm như máu, có một loại ma lực yêu dị, để cho người vừa thấy liền có loại xúc động nổi giận.

Lão quái vật biết rõ Lâm Lạc cường đại, bởi vậy trực tiếp biến thành bản thể, cái chiến đấu này tự nhiên là hình thái bản thể mới có thể phát huy ra lực lượng cường đại nhất.

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng nói:

- Đây là một lần cảnh cáo cuối cùng, người hướng ta ra tay, hữu tử vô sinh!

- Cuồng ngạo!

Chúng Yêu tu đều kêu to lên, người có thể giết Tinh Đế lão tổ còn không có xuất thế!

Võ tu bên Thanh Thiên thành thì đều là nguyên một đám nhiệt huyết sôi trào, bất kể nói thế nào, cử động lần này của Lâm Lạc lại để cho bọn hắn vinh quang rất lớn, thoáng cái phát tiết phẫn uất mà trước đó vài năm bị Mao An ở Thanh Thiên thành hung hăng càn quấy tung hoành.

- Khẩu xuất cuồng ngôn, xem ngươi xong việc như thế nào!

Thiên Dương Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, bốn vó bào động, như là một trận gió hướng Lâm Lạc đụng tới, đầu lâu hơi thấp, hai cái sừng nhọn thẳng ngực Lâm Lạc.

Công kích chất phác tự nhiên có đôi khi chính là công kích hữu hiệu nhất!

Song giác của Thiên Dương Lão Tổ chính là bộ vị cứng rắn nhất toàn thân hắn, sắc bén thậm chí có thể sinh sinh xé mở phòng ngự của một Tinh Đế nhất trọng thiên, trực tiếp làm đối phương trọng thương, hơn nữa lực trùng kích cường hoành, dù là Tinh Đế Nhị trọng thiên Chí Tôn cũng không dám mặc hắn trùng kích!

Đây là lực lượng cùng tốc độ kết hợp hoàn mỹ!

Cũng là như thế, Thiên Dương Lão Tổ mới có thể chậm chạp không cách nào tiến vào Tinh Đế Nhị trọng thiên, bởi vì hắn chuyên chú khai phát lực lượng cùng tốc độ, nào còn có tinh lực gì đi lĩnh ngộ cảnh giới.

Lâm Lạc không né, không tránh, mặc kệ đối phương xông tới!

Trên mặt Thiên Dương Lão Tổ không khỏi lộ ra một vòng cười lạnh âm trầm, không có người, tuyệt đối không có bất cứ người nào có thể cứng rắn ăn công kích của hắn, dù là Tinh Đế tam trọng thiên lão tổ cũng không được!

Tuy muốn một kích đâm chết Lâm Lạc là không thể nào, nhưng trọng thương đối phương lại không khó. Ai bảo thằng này khinh địch như thế, đây chính là hắn tự tìm!

Bành!

Hai đại Tinh Đế nặng nề đụng vào nhau, trong nháy mắt bất động, một đạo lực lượng khủng bố chấn động, dùng hai người làm trung tâm hướng bốn phương tám hướng bức bắn đi, ở bên trong một mảnh tiếng kêu cha gọi mẹ, người xem chung quanh dù đều là tinh vực cấp bậc đều bị đánh bay.

Ở bên trong khí kình dâng lên, phòng ốc cho dù có cấm chế bảo hộ y nguyên bị oanh trở thành nát bấy.

XÍU...UU!! XÍU...UU!!

Tên xui xẻo nào đó vừa mới từ trên mặt đất bò lên, đột nhiên chỉ cảm thấy một cỗ kình phong đánh úp lại, thân hình hắn vội vàng lóe lên tránh khỏi, khiển trách quát mắng:

- Cái tên hỗn đản nào dám đánh lén lão tử!

Hắn nhìn lại, không ngờ chứng kiến một căn sừng dê vừa thô lại dài cắm trên mặt đất, sừng nhọn xuống đất, mà bộ phận lộ ra có thể rõ ràng chứng kiến dấu vết đứt gãy!

Sách, cái sừng này thấy thế nào nhìn quen mắt như vậy?

Mẹ nó, không tốt, đây là sừng dê của Thiên Dương Lão Tổ!

Hắn vội vàng quay đầu hướng Thiên Dương Lão Tổ nhìn lại, chỉ thấy Thiên Dương Lão Tổ y nguyên duy trì lấy tư thế va chạm ngực Lâm Lạc, thân thể to như vậy bởi vì cúi đầu mà bờ mông cao cao nhếch lên, giống như mẫu thú động dục đang chờ đợi giao phối, buồn cười nói không nên lời.

Thế nhưng mà, người mắt thấy một màn này lại không có một cái nào cười được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.