Đến lúc đó cho dù chí tôn đuổi tới thì hắn còn sợ gì?
Đồng thời nắm giữa hai loại không gian cùng thời gian bổn nguyên pháp
tắc, chỉ cần đại thành, cho dù hắn không thể một lần liều mạng với bảy
chí tôn nhưng muốn chạy trốn còn có ai ngăn cản được hắn?
Thân hình xẹt qua như điện, Lâm Lạc lướt trên thiên không Thần giới hướng địa phương xa xôi bay đi.
Ba năm sau hắn đi tới một mảnh hoang vu, nơi này sớm không còn bóng
người, hoàn cảnh vô cùng tồi tệ, cho dù là thiên thần nửa bước khó đi.
Nhưng đối với Lâm Lạc mà nói tuy rằng không đến mức gọi là đi dạo sân
vắng, nhưng tuyệt đối không có áp lực gì quá lớn.
- Chính là chỗ này đi!
Lâm Lạc vươn tay đem không gian ổn định của Thần giới xé nát, hư không
loạn lưu khủng bố lập tức từ khe nứt mãnh liệt tràn ra, hướng chỗ hắn
cuốn tới.
Nhẹ nhàng chợt lóe, Lâm Lạc đã tiến nhập hư không, tiện tay phất qua, khe nứt không gian lập tức biến mất.
Kỳ thật hắn không chủ động nối lại thì không gian cũng sẽ tự động chữa
trị, nhưng tốc độ sẽ chậm hơn một chút, mà nơi này là một mảnh hoang vu, cho dù bị hư không loạn lưu đập vào phá hư cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng hắn luôn sẽ phụ trách đối với việc mình đã làm, nên kết thúc vẫn tự mình giải quyết.
Trong hư không hắc ám lẫn hoang vắng, chẳng khác gì một ngục giam lớn,
chỉ có một mình Lâm Lạc cô đơn nơi đó. Ngoài ra hư không gió lốc cuồng
bạo bắt đầu khởi động, chẳng khác gì như sóng biển.
Lâm Lạc khẽ cau mày, Tử Đỉnh cũng không phát ra chút dị động, tỏ rõ chân vạc kia cũng không có nơi đây, hoặc là nói khoảng cách vẫn còn quá xa.
Trong hư không căn bản không phân đông tây nam bắc hoặc cao thấp trái
phải, Lâm Lạc tùy ý đi thẳng tới, sau đó dùng phương thức tìm tòi theo
hình tròn mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Thấm thoắt đã trôi qua suốt năm trăm năm, Lâm Lạc từng thời khắc đều
tiến hành công việc nhàm chán như thế, trong lòng như đã chết lặng.
Chẳng lẽ Mã Phổ Trạch lừa hắn?
Theo lý thuyết thì sẽ không, nếu nói dối thì thần thức ba động không khả năng bình tĩnh như vậy, Lâm Lạc nắm chắc điểm ấy.
Chẳng lẽ chân vạc kia tự mình chạy đi?
Rất có thể, có lẽ tốc độ chạy trốn không nhanh, nhưng chỉ cần có thời gian nơi nào không thể chạy tới?
Nghĩ như thế hắn rốt cục bỏ qua việc tìm tòi trong hư không, rời khỏi
nơi đó. Nhưng ngay trong nháy mắt vừa xuất hiện trở lại trong Thần giới, Tử Đỉnh đột nhiên nổi lên sóng gió!
Chân vạc thứ tám!
Đây thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, được đến không phí chút công phu!
Không sai, vô luận là Tinh Điện thập chủ, Minh Hà Vương hay Mã Phổ Trạch đều chưa từng trực tiếp tiếp xúc được mảnh nhỏ Tử Đỉnh, chỉ bị một cỗ
lực lượng ba động liên hệ tới. Truyền thừa thần vương pháp tắc, cũng
giao cho sứ mạng tìm kiếm chủ thể Tử Đỉnh.
Mã Phổ Trạch thực sự ở hư không tìm được truyền thừa chân vạc thứ tám, nhưng không có nghĩa chân vạc nằm tại nơi này!
- Tiểu tử kia, mau nhanh cút ngay!
Thanh âm chấn nổ ầm vang, một người khổng lồ cao chừng trăm trượng xuất
hiện ngay trước mặt Lâm Lạc, toàn thân gần như trần trụi, chỉ mặc một
chiếc quần cộc bằng kim chúc.
Đó là một nam nhân, toàn thân đều do kim chúc chế thành, mái tóc dài lại chẳng khác gì chỉ bạc. Trong tay cầm trường mâu do thiểm điện hình
thành, từ trên cao nhìn xuống ngay hắn.
Thượng thiên thần, nhị trọng thiên.
Tu vi như thế hoàn toàn không có tư cách để Lâm Lạc ra tay, hơn nữa lúc
này tâm tình hắn đang thật tốt, không muốn gây hấn với người kia, cười
nói:
- Đại gia hỏa, ngươi đánh không lại ta!
- Tiểu tử kia, ngươi đang vũ nhục Cự Lôi tộc chiến sĩ vĩ đại sao?
Người khổng lồ giận dữ, chân phải giậm xuống, oanh, cả mặt đất ầm ầm rung mạnh, giống như sóng gió nổi lên.
Lâm Lạc cười ha ha, tùy tay chỉ vào ngọn núi xa xa, oanh, lực lượng cấp
bậc thần vương cuốn qua, đỉnh núi lập tức biến thành bột mịn, biến mất
không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Ngươi…ngươi…ngươi xông vào đại họa!
Thần tình người khổng lồ kinh ngạc, lập tức lộ ra biểu tình vô cùng lo sợ, phốc một tiếng quỳ xuống quỳ bái phương hướng kia:
- Thiểm Điện thần vĩ đại, đây là người ngoài đã khinh nhờn, không quan hệ tới tộc của ta!
- Uy, làm sao vậy!
Lâm Lạc cũng không tùy tiện ra tay, bởi vì chân vạc thứ tám nằm ở chỗ kia.
- Đừng nói chuyện với ta, ta không biết ngươi!
Người khổng lồ hoảng sợ nhảy dựng lên, liên tiếp lui về phía sau, muốn cùng Lâm Lạc giữ một khoảng cách.
Năm trăm năm cô quạnh khiến Lâm Lạc chứng kiến bất kỳ sinh vật nào cũng cảm thấy thân thiết, hắn không khỏi cười nói:
- Chúng ta không phải bằng hữu sao?
- Không, ta thật sự không biết ngươi!
Người khổng lồ vội vàng quay sang nơi khác nằm úp sấp trên mặt đất, mông hếch cao, chui đầu vào trong bùn đất, tựa hồ cho rằng mình không nhìn
Lâm Lạc thì người kia cũng sẽ không thấy hắn.
Vừa nhìn thấy người kia Lâm Lạc đã biết hắn có chút khờ khạo, nhưng lại
không ngờ hắn lại khờ khạo tới mức đó, không khỏi cười vang. Đáng tiếc
chính là không có Sư Ánh Tuyết ở đây, nếu không sẽ làm nàng cười lăn
lộn.
- Đạt Lỗ Điệt, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc này lại có mấy chục thân ảnh thật lớn bay vút tới, đều là người khổng lồ cao tới trăm trượng, cầm đầu là một lão nhân có chòm râu bạc,
thân hình câu lũ, trường mâu thiểm điện biến thành quải trượng cầm trong tay.
Những người này đều có tu vi thượng thiên thần, thấp nhất là thượng
thiên thần nhất trọng thiên, cao nhất là tam trọng thiên, nhưng không có người nào đột phá thần vương – điều này cũng không phải dựa vào bản
thân cố gắng là được.
- Trưởng lão, không liên quan tới Đạt Lỗ Điệt, là tiểu tử đó làm!
Người khổng lồ khờ khao lập tức ủy khuất nói.
Lúc này thần thức của Lâm Lạc đã lan rộng tới sáu ngàn dặm, trong phạm
vi này toàn bộ sự vật đều giống như một bộ phận của thân thể hắn, cho dù là nhỏ nhặt nhất cũng không thể gạt được hắn.
Lại có người đến!
Hắn mỉm cười, xem bộ dáng của người khổng lồ kia, chỉ sợ còn có một thế
lực cường đại thường xuyên chèn ép bọn họ, làm bọn họ nghe động tĩnh
liền sợ hãi.
- Dát dát dát, đám ngu xuẩn các ngươi chán sống?
Một thanh âm như tiếng vịt đực kêu vang lên:
- Có phải muốn lão tử bắt vài đầu Phá Sơn thú đến hung hăng kháo mông của các ngươi?
Thanh âm vang lên, bảy đạo thân ảnh cùng một ngọn núi nhỏ cũng đi theo
xuất hiện. Hình thể bảy người khác hẳn với Lâm Lạc, tuy rằng mỗi người
đều không nhất định là nhân loại, nhưng yêu tu biến hóa từ trên ý nghĩa
nghiêm khắc mà nói cũng không bất đồng với nhân loại.
Nam nhân lên tiếng kia là một tráng hán hơn ba mươi tuổi, ngực trần, nửa thân dưới mặc quần da màu đen, trong tay cầm roi da, roi rất dài, bên
đầu kia còn cột lấy một ngọn núi nhỏ.
Đó cũng không phải một ngọn núi nhỏ chân chính, mà là một nữ người khổng lồ đang nằm sấp, bộ ngực cùng thân dưới bọc vài miếng kim chúc che lại, nhưng nhìn làn da bằng kim chúc kia cũng không làm người sản sinh nổi
dục vọng – mặc dù dung mạo của nàng xem như không sai.
- Nhân Nhĩ Gia nữ tế ti!
Nhóm người khổng lồ kinh hô, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, cả đám người trợn trừng mắt nhìn bảy người vừa xuất hiện.