Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 690: Chương 690: Hận Tuyệt Cốc




Lâm Lạc không khỏi nghiến răng, tuy chuyện này nói ra là hắn đuối lý trước, nếu hắn trong nhà tắm rửa đột nhiên có nam nhân nào từ trên nóc nhà rơi xuống mà nói, phỏng chừng hắn cũng sẽ rất không thoải mái!

Nhưng hạ sát thủ, cái này có điểm quá tay a, tổng nên hỏi nguyên nhân một chút? Hơn nữa núi này cũng không phải nhà hắn xây, không đồng ý cho hắn vượt núi chơi sao? Bất quá kiến thức được thực lực khủng bố của tên bán nam bán nữ kia, Lâm Lạc cũng có thể khẳng định, lực hấp dẫn kinh khủng kia tuyệt đối là hắn chế tạo nên!

Đại khái là hắn muốn im lặng tắm rửa không cho người quấy rầy, bởi vậy dùng đại năng lực phong sơn, người bình thường cảm thấy cổ quái nhất định sẽ dừng lại không tiến lên. Nhưng không nghĩ tới Lâm Lạc là bị đuổi giết không có cách nào, lại ước gì nơi này càng cổ quái càng tốt, lúc này mới có thể nhân cơ hội chạy trốn!

Theo bán nam bán nữ rời đi, lực hấp dẫn kinh khủng kia cũng toàn bộ biến mất, thân hình Lâm Lạc bay lên, cấp cấp rời đi! Nếu Vi Đan Hàn đánh tên bán nam bán nữ kia thì tốt, tuyệt đối là một kích mất mạng!

Nguyên bản hắn cũng không có rõ ràng lộ tuyến lưu vong, nhưng bên trong sâu xa lại có một thanh âm nói cho hắn biết cần phải hướng về phía đông, mà hắn cũng thuận theo trực giác như vậy.

- Ân, tiểu bối kia còn sống?

Vi Đan Hàn đang ở trong núi sâu khắp nơi loạn chuyển đột nhiên nhíu mày, đạo thần thức kia của mình biến mất hơn mười ngày lần nữa cùng hắn nổi lên cảm ứng, khiến hắn tinh tường "xem" đến Lâm Lạc đang dùng tốc độ cực tốc bay khỏi sơn mạch.

Hắn không khỏi đầy bụng khó hiểu, Lâm Lạc đến tột cùng gặp chuyện gì, vậy mà có thể làm cho thần thức của hắn bị phong ấn mười ngày! Nếu nói là bản thân Lâm Lạc có năng lực như thế, đánh chết Vi Đan Hàn cũng khó có khả năng tin tưởng, tất nhiên là có tồn tại gì đó trên hắn xuất thủ!

Từ lâu Vi Đan Hàn đã phát hiện dẫn lực khủng bố nơi đây đã biến mất, nói rõ cũng không phải hoàn cảnh nơi này đặc biệt, mà là trước kia quả thật có một tồn tại vô thượng dùng đại uy năng bản thân, đem trọn cái sơn mạch biến thành cấm địa!

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi toàn thân mồ hôi lạnh, tồn tại như vậy tuyệt đối vượt ra khỏi trình tự của hắn, ít nhất là bước thứ chín, thậm chí bước thứ mười chính là Chí Tôn! Không có bị vị cường giả này thuận tay gạt đi, đó là tổ tiên hắn tích đại đức !

Những ngày này Lâm Lạc "mất tích", tất nhiên cùng vị tồn tại vô thượng kia có quan hệ! Như vậy, vị tồn tại vô thượng kia không có oanh giết Lâm Lạc, có phải đại biểu một loại thái độ cho hắn hay không?

Hắn lại đuổi giết Lâm Lạc, có phải sẽ mang đến cho mình đại tai nạn không thể đoán trước hay không?

Càng mấu chốt chính là, Lâm Lạc đã rơi xuống trong tay vị đại nhân vật kia, Tử Đỉnh còn có thể ở trên tay Lâm Lạc sao?

Vi Đan Hàn cái gì cũng không thể xác định, nhưng nghĩ đến thù cháu trai, Tử Đỉnh hấp dẫn, hắn cắn răng, quyết định tiếp tục truy kích! Tử Đỉnh hấp dẫn quá lớn, dù chỉ có một đường hi vọng hắn cũng muốn thử một lần!

Hưu, hắn bay lên trời, thân hình lướt gấp!

Bất quá trước đó vài ngày cùng các lão tổ Cửu Kiếm Minh đại chiến một hồi, hắn nguyên khí đại thương, đến bây giờ còn không có phục hồi như cũ, lực lượng đại giảm, tốc độ này cũng không phải rất nhanh, đuổi nửa ngày mới đuổi tới gần Lâm Lạc.

- Cái tiểu bối chết tiệt này, làm hại lão phu ăn nhiều đau khổ như vậy, lão phu muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

Vi Đan Hàn hung dữ nói, trong ánh mắt đằng đằng sát khí, cơ hồ phẫn nộ rồi!

Ai có thể nghĩ đến một tiểu bối chỉ là Tịch Linh cảnh lại khó chơi như vậy, khiến Lão tổ hắn ở bước thứ sáu đỉnh phong cũng chật vật không chịu nổi! Bởi vì tiểu bối này, hắn bị ép cùng các lão tổ Cửu Kiếm Minh đại chiến một hồi, lại đắc tội một tồn tại vô thượng, thật sự đáng chết một vạn lần!

Vi Đan Hàn hung hăng nhẫn tâm, từ trong đan điền không gian lấy ra một bình thuốc, nuốt vào một khỏa đan dược màu xanh biếc.

Lập tức, hắn tựa như hồ nước khô cạn tràn đầy nước, lực lượng toàn thân nhanh chóng khôi phục!

Đây là đan dược bổ sung linh lực, thập phần trân quý, hắn cùng các lão tổ Cửu Kiếm Minh đại chiến cũng luyến tiếc không ăn! Nhưng hiện tại bởi vì tránh cho đêm dài lắm mộng, tái xuất hiện chín tổ, thập tổ phiền toái đến, hắn phải mau chóng đuổi theo Lâm Lạc, đánh chết tiểu tử đáng giận này!

Chỉ cần có thể được đến Tử Đỉnh, ăn lại đan dược trân quý cũng là đáng giá!

Theo nguyên khí khôi phục, tốc độ của Vi Đan Hàn lập tức nâng cao một đoạn, cự ly nhanh chóng gần hơn cùng Lâm Lạc.

Hai canh giờ sau, hắn rốt cục đuổi theo Lâm Lạc.

- Tiểu bối, lần này nhìn ngươi còn chạy trốn đi đâu!

Vi Đan Hàn duỗi tay phải ra, hóa thành một cự chưởng ngập trời, đối với Lâm Lạc chụp đi xuống.

- Lão cẩu, một ngày nào đó tiểu gia sẽ trở về đem Vân Lôi Tông kia của ngươi hủy đi!

Lâm Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, tế ra Tử Đỉnh bảo hộ, nhưng cổ lực lượng này quá mức cường đại, đem hắn ngạnh sanh từ không trung hạ xuống.

- Ha ha, bảo vật quả nhiên vẫn còn!

Vi Đan Hàn cười to, hắn lần này ra tay đã muốn ngăn cản Lâm Lạc tiếp tục bỏ chạy, lại muốn thử dò xét bảo vật kia còn ở trên người Lâm Lạc hay không.

Nhìn thấy Tử Đỉnh tế ra, hắn tự nhiên mừng rỡ, tựa hồ cái thần vật này đã sửa họ Vi !

Bùm!

Lâm Lạc bị sinh sinh oanh lọt vào giữa rừng núi, đem mặt đất va chạm ra một cái hố sâu! Bất quá, hiện tại tất cả mọi người có thể vận chuyển lĩnh vực chi lực, thời khắc Lâm Lạc rơi xuống đã mở ra lĩnh vực hộ thân, lập tức tung người mà ra, từ một đoàn liệt diễm một lần nữa ngưng thực thành nhân hình.

- Lên đường cho lão phu a!

Vi Đan Hàn cạc cạc cười quái dị, từ giữa không trung bay vụt xuống dưới, song chưởng đánh ra, uy năng kinh thiên!

Lâm Lạc dùng Tử Đỉnh tương hộ, quay đầu bỏ chạy.

- Trốn không thoát! Vận khí tốt cuối cùng sẽ dùng hết, lần này ai cũng không thể nào cứu được ngươi!

Trên mặt Vi Đan Hàn chớp động lên hung quang, càng nhiều hơn là tham lam, đã tưởng tượng đến tràng cảnh mình có được Tử Đỉnh.

- Muốn giết tiểu gia, ngươi còn chưa được!

Lâm Lạc xì một tiếng khinh miệt, nhưng dưới chân lại thoát đi nhanh hơn !

- Nhìn ngươi còn có thể mạnh miệng bao lâu!

Vi Đan Hàn chẳng hề đem lời nói của Lâm Lạc để ở trong lòng, hắn đã đem Lâm Lạc trở thành người chết, tự nhiên sẽ không để ý Lâm Lạc nói cái gì đó.

Oanh! Oanh! Oanh!

Vi Đan Hàn không ngừng xuất chưởng, trong kình lực oanh kích, đánh cho Lâm Lạc lảo đảo té ngã, tùy thời đều có thể bị một kích oanh giết, rốt cuộc không đứng dậy được!

- Ha ha ha! Cho ngươi trốn! Ngươi trốn xem!

Vi Đan Hàn cuồng tiếu, hắn thập phần hưởng thụ một màn trước mắt này, chỉ thấy ác khí mười mấy ngày nay chiếm được phát tiết thống khoái.

Lâm Lạc đã không có tinh lực quay lại phản kích, chỉ lo liều mạng chạy về phía trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.