Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 475: Chương 475: Huyền nhai.




Ads "Linh khí thực quý hiếm sao?”

Lâm Lạc quay đầu hỏi Lăng Kinh Hồng.

“Thập phẩm pháp khí quý hiếm sao?”

Lăng Kinh Hồng cũng hỏi lại.

“Quý hiếm!”

Lăng Kinh Hồng không nói nữa, nhưng Lâm Lạc cũng biết ý tứ của nàng - Uy lực của Linh khí nếu so với thập phẩm pháp khí cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên liền quý hiếm hơn.

Đáng tiếc là cũng giống như tiên thiên cảnh võ giả không thể sử dụng pháp khí ngoài tứ phẩm, cho dù Thích Biến cảnh võ giả đỉnh phong cũng không thể chế ngự linh khí, đây chính là vũ khí chỉ dành cho tiên cảnh tối cường giả !

Như vậy nếu đặt kim kính này mốc meo trong tử đỉnh còn không bằng để cho hắn tăng cường thực lực!

Tâm niệm Lâm Lạc vừa chuyển, tử đỉnh đại phát thần uy, đem kim kính từ giữa không trung trực tiếp trấn rơi xuống tay hắn. Kim kính hãy còn muốn giãy dụa, vật vã kịch liệt trong tay Lâm Lạc.

“Tiêu tan!”

Ở trên kim kính có khắc hai văn tự phong cách cổ xưa, tựa hồ có thể xuyên thấu tuyên cổ, tràn ngập khí phách.

“Quản ngươi diệt hay bất diệt, gặp phải ta là xui rồi!”

Lâm Lạc mỉm cười, khoanh chân ngồi xuống, khai mở lò luyện Hỗn Độn, bắt đầu luyện hóa mặt kim kính này.

Nếu là Tô Quảng Khai ở đây lúc này thì chắc chắn sẽ đau lòng vô cùng , đây chính là linh khí a, liền bị luyện hóa như vậy, xú tiểu tử có biết uy lực linh khí lớn bao nhiêu?

Lâm Lạc cũng vô động vô kinh, linh khí dù tốt đến mấy thì cũng phải sử dụng được, uy lực cường thịnh mà không thể khống chế thì khác gì bảo đứa trẻ lên ba múa kiếm, chỉ tự mình làm bị thương mình!

Mà hắn lúc này cũng biết, vì cái gì lại có [ hạ phẩm chế khí phổ ]. Ở trước mặt linh khí , quả thật pháp khí chỉ có thể xem như vật “Hạ phẩm”! Đáng tiếc, chưa thể có [ thượng phẩm chế khí phổ ], nếu không có thể thử xem cảm giác tự mình luyện chế linh khí .

Hắn bắt đầu điên cuồng đại luyện hóa, cứ qua chừng hai canh giờ thì trên người lại chớp động một đạo kim quang, hơi thở bỗng dưng tăng cường nhất đoạn.

Kim hệ công pháp của hắn nguyên bản tại Địa nguyên lục trọng thiên, mà Kim tinh hoa trong mặt kim kính lại không thể so với Thủy tinh hoa trong sương nhận phủ, sau khi đưa hắn trực tiếp lên thiên hợp nhị trọng thiên thì mặt kim kính này liền phá toái, hóa thành từng mảnh kim chúc.

Tính thời gian, bất quá một ngày một đêm mà thôi!

“Đáng tiếc cho linh khí này!” Lăng Kinh Hồng thở dài.

“Đi!”

Hai người đi từ đỉnh núi xuống. Bởi vì toàn bộ hung thú đã lại bị kim kính hóa thành kim thân, một đường đi xuống tự nhiên sẽ không bị ngăn trở. Bình nguyên lại lần nữa biến thành thế giới kim sắc, kim sắc cỏ, kim sắc dã thú, kim sắc cây cối.

“Thật sự là đáng tiếc!”

Lâm Lạc cũng thở dài “Nếu có thể đem Huyễn Diệt cảnh này trở thành gia bảo thì dù con cháu chúng ta sau này tu võ bất thành thì cũng không sợ thiếu ăn!”

Lăng Kinh Hồng không khỏi lườm hắn một cái, nhưng nghĩ đến nếu mình có thể tạo ra một sinh mệnh mới thì bất giác lại thấy ôn nhu, ngay cả ánh mắt cũng trở nên hiền hòa.

Tuy rằng đường đi khúc khuỷa nhưng không có nguy hiểm. Một đường đi tới không khác dạo chơi, lại có bản đồ chỉ dẫn, bọn họ dễ dàng đi tới phía cuối bình nguyên, thấy được một cửa vào sơn động thật lớn.

Nhưng khi bọn hắn đi tới thời thì lại thấy xuất hiện trước mặt một gian thạch thất, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy sơn động tồn tại!

Truyền tống trận nơi này phi thường thần kỳ, biến hóa phát sinh rất nhanh, cho dù là cao thủ như Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng cũng không hề thấy được động tĩnh.

“Tên gia hỏa đáng giận này, lại cho các ngươi xông qua một cửa!”

Thanh âm thần bí đột nhiên vang lên.

“Hãy bớt sàm ngôn đi, đem phần thưởng ra đây!”

Lâm Lạc không chút khách khí.

“Tiểu tử, Sa Sa đại nhân là người chỉ dẫn cho các ngươi, phải có kính ý!”

Thần bí nhân cực kỳ khó chịu kêu lên.

“Đúng rồi, ngươi ngay cả hai kiện linh khí cũng đều lấy ra tặng người. Thưởng lại quá keo kiệt , ngươi cũng coi thần tiên đan không ra gì, cho thêm mấy viên đi!”

Lâm Lạc cùng đối phương cò kè mặc cả.

“Khốn kiếp, ba kiện linh khí kia là chiến lợi phẩm do chủ nhân khi còn sống đánh chết ba tiên cảnh tối cường giả đạt được, nguyên bản chỉ dùng để trấn áp nơi đây, chôn cùng chủ nhân, giờ đều bị đồ khốn kiếp nhà ngươi lấy đi. Ngươi dám khinh mạn Sa Sa đại nhân!”

Thần bí nhân nói xong liền kêu lên oa oa.

“Hồ ly ting, ngươi nói đúng, tiểu tử này thật sự là rất giảo hoạt !”

Thần bí nhân kia lại buông một câu, nhưng những lời này tuyệt đối không giống như là đang nói với Lâm Lạc, Lăng Kinh Hồng.

Quả nhiên, một thanh âm lập tức vang lên, cũng là mơ hồ không rõ, giống như ở đâu đó:

“Tử miêu, đã bảo đừng gọi ta là hồ ly tinh, nếu không ta sẽ trở mặt !”

Đây rõ ràng đúng là Đường Điềm!

Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều là nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng biết chuyện nàng là Linh cảnh tối cường giả cũng không quá có khả năng nhưng giờ được xác nhận mới khiến bọn họ chân chính như trút được gánh nặng. Bất quá, bọn họ ở trong này trải qua ngàn nan vạn hiểm, tiểu ma nữ lại chỉ ở đây ăn uống hát hò, cũng thật khiến người ta căm hận đến nghiến răng.

“Được rồi, đây là thưởng cho các ngươi, bất quá, một cửa cuối cùng này cũng không phải dễ xông qua như vậy!”

Ánh sáng chợt lóe lên giữa không trung rồi có ba cái bình ngọc hạ xuống, đáng tiếc, phần thưởng cũng không có gia tăng.

“Các ngươi có mười ngày, không, miêu, ba ngày để chuẩn bị!”

Thần bí nhân nói một câu cuối cùng.

Tên hỗn đản này!

Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều thực khó chịu, người sau màn này đúng là lấy công trả thù tư.

“Ngươi có chú ý tới là vừa rồi tiểu ma nữ kêu thần bí nhân kia là ‘Tử miêu’?”

Lâm Lạc đột nhiên nói.

Lăng Kinh Hồng gật gật đầu, nói:“Bá bá nói qua, hung thú đạt tới tiên cảnh đã không khác với người, có thể nói ra tiếng!”

“Chẳng lẽ là vừa rồi chúng ta nói chuyện với một con mèo?”

Lâm Lạc không khỏi sửng sốt, hồi tưởng lúc thần bí nhân kia nói qua, rất nhiều thời điểm đều kêu theo một tiếng “Meo meo”!

“Hơn nữa, thần bí nhân kia xưng hô Đường Điềm là‘Hồ ly tinh’!” Nếu đã bắt đầu đoán thì không ngại đoán thêm.

“Bảo bảo đại tiên cũng từng gọi Đường Điềm là hồ ly tinh, trước kia ta còn tưởng hắn thuận miệng mà nói, nhưng hiện tại xem ra …”

“Đường Điềm là hung thú?”

Hai người liếc nhau, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.