Dám đình chỉ Tô tiểu thư tu luyện, quá ghê tởm rồi!
Lâm Lạc
không khỏi bật cười, tuy năm người đồng giường rất kích thích, nhưng hắn vẫn thích cùng các nàng một mình ở chung, dùng một dạ đi ân ái các
nàng.
Nhưng chuyện tình hậu viện đã giao cho Tô Mị tác chủ, Lâm
Lạc cũng lười nhúng tay, để chính hắn suy nghĩ, kia sẽ nhức đầu chết
mất.
Khấu khấu khấu…
Đại môn biệt viện đột nhiên xao
hưởng, Lâm Lạc không khỏi hiếu kỳ, thầm nghĩ mới sáng sớm ai sẽ đến quấy rối bọn họ, bọn người Lâm Thiên Vũ là tuyệt không có khả năng ghê tởm
như thế.
Ngoại trừ Hạ Mộng Như ra, mấy người bọn họ đều là mới
quen tư vị tình ái, một ánh mắt va chạm sẽ dục hỏa lan tràn, trong sân
này tự nhiên không có người hầu. Thậm chí ngay cả Ngân Mang cũng bị ném
cho Đường Điềm!
Mãnh thú sau khi tiến nhập Linh cảnh là linh thức mở rộng ra, có thể nói tiếng người, ngoại trừ hình dạng cùng nhân không giống ra, cái khác đã không có gì khác nhau. Nếu Ngân Mang thấy bọn họ
khanh khanh ta ta, sau này có nên đem Ngân Mang diệt khẩu hay không?
Không có hạ nhân sai sử, Lâm Lạc tự nhiên không thể làm gì khác hơn là bản
thân mở rộng cửa, chỉ thấy đó là một hạ nhân của Tô Gia, thấy hắn ở đây, lập tức cung kính nói:
- Cô gia, có vị tiền bối tự xưng là Lâu Nguyệt Vũ cầu kiến!
Lâu Nguyệt Vũ? Nàng cư nhiên may mắn thoát qua một kiếp?
Lâm Lạc vừa từ trong hôn mê tỉnh lại, còn không biết chuyện tình Lâu Nguyệt Vũ trùng kiến Phương Hương thành, suy nghĩ một chút liền lệnh người nọ
mời Lâu Nguyệt Vũ tiến đến, lại không biết thiên chi kiều nữ Lạc Thủy
Quốc này vì sao tới gặp hắn.
Không bao lâu, chỉ cảm thấy một mùi
thơm truyền đến, Lâu Nguyệt Vũ đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Lạc, nhưng
phong thái như tiên nguyên bản của thiên chi kiêu nữ, hiện tại lại là vẻ mặt tiều tụy, thậm chí quần áo còn không hoàn chỉnh, thần tình kích
động.
- Xin tiền bối trợ giúp ta!
Lâu Nguyệt Vũ thấy Lâm Lạc liền quỳ gối xuống dưới, nước mắt cũng chảy ra.
Lâm Lạc nhướng mày, đưa tay hư không, Lâu Nguyệt Vũ đã bị nâng dậy:
- Có cái gì ngồi xuống chậm rãi nói, còn nữa, không nên lại gọi tiền bối!
Hắn hôn mê ba năm, hiện tại cũng chỉ có hai mươi sáu tuổi, căn bản không
quen bị người xưng là tiền bối, làm hắn như rất già! Hắn tôn trọng chính là tự do, là võ đạo đỉnh phong, mà không phải tham luyến quyền bính,
chỉ cần người khác không chọc tới trên đầu của hắn, hắn cũng tuyệt không dùng thân phận Linh cảnh chí cường giả đi cố ý áp người.
Lâu Nguyệt Vũ gật đầu, ngồi xuống một bên nói:
- Hai tháng trước, Dục Hỏa Quốc đột nhiên xuất hiện một nhóm lớn cao thủ, thiêu sát dâm lược, vô ác không làm! Tuy rằng quốc….
- Dục Hỏa Quốc?
Lâm Lạc không khỏi sửng sốt, không có nghe nói qua cái quốc gia này a, hơn
nữa cái này liên quan gì tới Lâu Nguyệt Vũ, đáng giá để nàng mình đầy
bụi đất tới xin giúp đỡ như thế?
- Lâu, Tiếu, Hoa, Trần tứ gia
cường giả đều bị mãnh thú tàn sát, từ lâu vô pháp nắm Lạc Thủy Quốc
trong tay, bị tứ đại gia tộc Mã Băng Thành chèn ép, quốc hiệu cũng sửa
thành Dục Hỏa!
Lâu Nguyệt Vũ bi phẫn nói.
Thì ra là thế,
xem ra hắn hôn mê ba năm này, phát sinh rất nhiều sự tình a! Mấy lão gia hỏa Mã Băng Thành này thật đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cư
nhiên nhất cử bắt được Lạc Thủy Quốc, dã tâm rất lớn!
- Ngươi tiếp tục nói!
Lâm Lạc gật đầu.
- Đám cao thủ thần bí kia rất nhanh không thỏa mãn với nữ nhân bắt được,
mà là lao thẳng tới Tân đế đô Lưu Minh thành, giết sạch Mã Băng Thành tứ đại gia tộc, đánh cắp quốc khí! Bọn họ hoàn toàn là cường đạo, lệnh các nơi tiến cống mỹ nữ cung bọn họ dâm nhạc! Ta bị người bán đứng, được
lệnh đi Lưu Minh thành, nhưng liều mạng mở một đường máu, chạy trốn tới
Càn Nguyên quốc! Lâm huynh, những người đó tuyệt sẽ không thỏa mãn hiện
trạng, nhất định sẽ nhúng chàm Càn Nguyên cùng Đại Việt, toàn bộ thiên
hạ đều sẽ bị bọn họ đùa bỡn!
Đám người Mã Băng Thành... đã chết?
Lâm Lạc khẽ cau mày, tuy rằng tứ đại lão tổ kia cũng không tính toán cao
thủ quá mạnh mẽ, nhưng đường đường Linh cảnh cao thủ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, những cao thủ thần bí kia xác thực rất cường!
Đám người kia một là đệ nhị bộ, thậm chí đệ tam bộ tuyệt thế cường giả, nếu không phải là số lượng Không Linh cảnh cao thủ rất nhiều, rõ ràng khốn
chết mấy người Mã Băng Thành!
Hắn tuy không thích những người
này, nhưng tiểu cô nương Mã Thanh Huệ ngây thơ rực rỡ, nếu rơi xuống
trong tay mấy người kia nhất định là lành ít dữ nhiều!
- Lâm
huynh, ngươi là kỳ nhân, nhất định có thể diệt sạch đám súc sinh này! Ta tận mắt đến một tòa thành thị mà bọn chúng trải qua, rất nhiều nữ tử rõ ràng bị cường bạo chí tử, hung tàn còn hơn mãnh thú! Bọn chúng không
phải người, hoàn toàn không phải người!
Lâu Nguyệt Vũ làm một
thiên tài, ý chí tuyệt đối cứng cỏi, nhưng khi nói chuyện rơi lệ đầy mặt như vậy, có thể thấy được đám người kia hung tàn đạt tới trình độ gì
rồi.
Lửa giận của Lâm Lạc đã hừng hực thiêu đốt, nhưng trên mặt
lại một mảnh trấn định, thực lực đám người này đến tột cùng đạt tới
trình độ gì, hắn phải làm rõ ràng, mù quáng đi ứng chiến mà nói, kia chỉ là tự mình chịu diệt vong!
Lâu Nguyệt Vũ nhìn hắn do dự, chỉ cho rằng hắn là lòng có cố kỵ, do dự một chút liền cắn răng nói:
- Chỉ cần Lâm huynh nguyện ý xuất thủ, Nguyệt Vũ nguyện làm nô làm tỳ, cuộc đời này mặc cho Lâm… chủ nhân phân phó!
Tuy rằng thiên hạ vô số mỹ nữ, nhưng mỹ nữ thân phận cao quý lại không
nhiều lắm, thật giống như có chút nam nhân nguyện ý vung tiền như rác đi Xuân Hoa Lâu của Hạ Mộng Như cnghe nhạc, này không phải là nơi này có
mánh lới mỹ nữ bán nghệ không bán thân sao? Được mỹ nữ như vậy mới có
thể đi đến trước mặt bằng hữu nói khoác, là vì mặt mũi.
Mà Lâu
Nguyệt Vũ càng quý nữ trong quý nữ, xuất thân Lâu gia, nguyên là cấp bậc công chúa, tu vi Thích Biến cảnh, hơn hai mươi tuổi xuân xanh, có thiên tài, mỹ dự Thần nữ, người lớn lên càng kiều diễm, ai không muốn nữ nhân của mình như vậy, huống chi là làm nô tỳ!
Mặc dù Lâm Lạc đối với nàng không có ý đồ gì, nhưng trong lòng cũng không khỏi rung động, đây
là thiếu niên phương cương. Bất quá, kia cũng chỉ là rung động mà thôi,
nam nữ trong lúc đó, phát hồ tình, chỉ hồ lễ, tùy theo tự nhiên, nếu làm giao dịch, kia còn không bằng đi thanh lâu mua xuân, không chút gánh
nặng.
Lâu Nguyệt Vũ lại nào biết đâu rằng, trong ấn tượng của
nàng, Lâm Lạc là một bại hoại háo sắc, lúc trước ở Phương Hương thành
đối với nàng xuất khẩu khinh bạc, hiển nhiên là có mang dã tâm với nàng.
Nàng hai lần cửa nát nhà tan, đã tâm lực tiều tụy, lại không có lòng tin
trọng chấn Lâu gia, nguyện ý bám vào bên người một cường giả. Mà so với
lão ông tóc trắng xoá, hiển nhiên Lâm Lạc là một tuyển trạch rất tốt.
Nàng tâm tình quyết định, liền đưa tay phóng tới trước người, rất nhanh đã
đem quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người cỡi sạch, hiện ra thân hình
mỹ lệ mê người của nàng.