Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 487: Chương 487: Ngươi lên đi!




"Hừ, đánh thì đánh!” Lăng Kinh Hồng trường kiếm rung lên, chém ra một đạo kiếm khí, để lại trên mặt đất một vết cắt sâu kéo dài đến dưới chân Dịch Hưng Ba.

“Làm như một nữ nhân, vẫn là nên ở nhà giúp chồng dạy con mới tốt, võ giả không thích hợp với hạng người nữ lưu!” Dịch Hưng Ba cười dài một tiếng, triển khai thân pháp công về Lăng Kinh Hồng.

Hai người đều lấy mau đánh mau, chuyển hoán tiết tấu công kích nhanh đến kinh người, làm người xem hoa cả mắt, không thể theo dõi kịp.

“Nguy rồi, nguy rồi!” Tô Mị không ngừng nhíu mày,“Làm sao bây giờ, tiểu di khẳng định không phải đối thủ của tên hỗn đản Dịch gia! Đã sớm nói đừng có cậy mạnh, giờ làm thế nào bây giờ!”

Lâm Lạc cũng sầm mặt, hắn như thế nào cũng không để cho Lăng Kinh Hồng bị người ta cưới đ, Dịch Hưng Ba lại càng không thể.

Dịch Hưng Ba dù sao cũng là Thiên Hợp cảnh đỉnh phong, chỉ kém một bước là có thể tiến vào tồn tại Thích Biến cảnh. Chỉ sau mấy chục chiêu đã áp chế gắt gao Lăng Kinh Hồng, cuối cùng một chưởng đẩy lui đối phương, giành được thắng lợi của trận chiến đấu này, dù sao đây cũng không phải giao tranh sinh tử, phân ra thắng bại là xong.

“Ngươi thắng !” Lăng Kinh Hồng lạnh lùng nói.

“Ha ha, vậy từ nay về sau thì ngươi chính là con dâu chưa qua cổng của Dịch gia ta!” Dịch Hưng Ba cười to.

“Ngươi chỉ mới là thông qua vòng thứ nhất, mười ngày sau lại đến!”

“Lăng Kinh Hồng, ngươi chơi trò gì vậy?” Dịch Hưng Ba sắc mặt trầm xuống.

“Có thể đả bại ta lại không chỉ là một mình ngươi. Vào mười ngày sau, người thông qua vòng thứ nhất sẽ tiến hành quyết chiến lại, ta sẽ gả cho người thắng cuối cùng!” Biểu tình Lăng Kinh Hồng vẫn như cũ lạnh lùng,“Hiện tại ngươi có thể cút đi!”

Điều này quả thật có lý, không thể nói là Lăng Kinh Hồng lật lọng.

Dịch Hưng Ba cười lạnh vài tiếng, nói:“Ta muốn nhìn xem, ai có thể đánh thắng Dịch mỗ!”

Hắn dẫm chân một cái, thân thể đằng không, nháy mắt đã biến mất.

Bất quá, thế gian này nào có nhiều cao thủ như vậy, qua một ngày căn bản không có người nào đả bại được Lăng Kinh Hồng. Buổi tối, ba người trở lại Tô gia.

“Tiểu di, ta đi nói gia gia ra mặt, cho hắn tuyên bố lần luận võ chọn rể này không tính!” Tô Mị nói. Tuy rằng Dịch Hưng Ba có mỹ danh đệ nhất thiên tài sau năm trăm năm, đế đô không biết bao nhiêu quý nữ danh môn tranh nhau phải gả cho hắn nhưng Tô Mị chính là nhìn hắn không vừa mắt.

“ Những gì ta đã nói chưa bao giờ đổi ý!” Lăng Kinh Hồng cảnh cáo nói,“Không cần ngươi nhiều chuyện!”

“Nhưng là ”

“Không nhưng gì hết!” Lăng Kinh Hồng có vẻ chém đinh chặt sắt.

Không thuyết phục được Lăng Kinh Hồng, Tô Mị chỉ biết đem chủ ý đánh tới trên đầu Bảo Bảo đại tiên, kéo Lâm Lạc đi tìm tiểu tử kia.

“Bảo Bảo, có việc tìm ngươi hỗ trợ!” Tô Mị vô cùng lo lắng.

“Là Bảo Bảo đại tiên!” Bảo Bảo đại tiên nghiêm mặt nói, hiện tại thú sủng của nó lại lên cấp, đổi thành một đầu đại ô quy thích biến tiểu thừa cảnh. Nó đang mải chơi với thú sủng, hò hét vang dội.

Bị Tô Mị giữ chặt lấy, tiểu tử kia có vẻ thực khó chịu.

“Bảo Bảo đại tiên, ngày mai ngươi đi đánh lôi đài!” Tô Mị vừa thốt ra lời này khiến cho Lâm Lạc há mồm, chuyện này vậy là sao!

“Đánh lôi đài cái gì?” Bảo Bảo đại tiên nổi hứng thú, tiểu tử kia thích nhất chính là chơi đùa.

“Luận võ chọn rể, tìm cho ngươi một cô vợ xinh đẹp!”

Bảo Bảo đại tiên lập tức sợ run cả người, vội vàng lắc đầu lia lịa:“Nữ nhân đều là lão hổ, Bảo Bảo không cần tìm vợ!”

Nói xong lời này, Bảo Bảo đại tiên nhìn qua Đường Điềm .

Quả nhiên, Đường Điềm lập tức giận, nói:“Củ cải đỏ, ngươi nhìn ta làm gì, có tin ta đem ngươi nấu ăn hay không!”

“Tin!” Bảo Bảo đại tiên quay đầu, còn ra vẻ cực kỳ người lớn, chắp tay đứng yên, ra vẻ ta đây gì cũng không nói sai.

Lâm Lạc không khỏi thở dài, nói:“Cho dù Bảo Bảo đại tiên khẳng khái đáp ứng, ngươi cảm thấy hài tử chưa ráo máu đầu có thể lên đài luận võ chọn rể sao?”

“Không được cũng còn hơn gả tiểu di cho tên mặt trắng ghê tởm kia!” Tô Mị vẫn chưa buông tha, tiếp tục du thuyết Bảo Bảo đại tiên.

Đường Điềm chuyển ánh mắt, đong đưa nói:“Hắn không đi thì ta đi a!”

Tô Mị mặt tối sầm, nói:“Ngươi là nữ !”

“Vậy thì làm sao?” Đường Điềm lấy ra một cái đùi gà bắt đầu ăn.

“Nữ nhân như thế nào có thể cưới nữ nhân?”

“Vì cái gì không thể?” Đường Điềm nghiêm trang hỏi, ánh mắt lóe sáng. .

“Đúng vậy, vì cái gì không thể?” Bảo Bảo đại tiên cũng nhảy vào giúp vui.

Xin các người, hai người các ngươi đều là tiên cảnh tối cường giả, đừng có lưu manh như vậy được không? Tô Mị kích động đến muốn đập đầu vào tường.

“Không thể chính là không thể!”

Ba, Đường Điềm hôn lên miện Tô Mị:“Xem này, có thể nha!”

Tô Mị tuy rằng tinh nghịch nhưng bị một nữ nhân hôn lên mặt, nhất thời làm cho đầu nàng chấn động, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, mặt đỏ như ráng chiều, lắp bắp nói:“Ngươi, ngươi ngươi…”

Đường Điềm cười phá lên, hô to thú vị, lại tiếp tục chu miệng.

Tô Mị sợ tới mức nổi da gà, vội vàng kéo Lâm Lạc bỏ chạy. Nếu như bị hôn thêm một lần nữa thì nàng thật sự muốn buồn nôn mà chết.

“Ai!” Nàng không có cách rồi, Bảo Bảo đại tiên không chịu hỗ trợ, Đường Điềm lại là nữ , trừ bỏ hai người kia thì còn có ai có thể đánh bại Dịch Hưng Ba sao? Ân, ánh mắt của nàng đột nhiên sáng ngời,“Ngốc tử, ngày mai ngươi đi đánh lôi đài!”

Lâm Lạc trong lòng máy động, nói:“Ngươi đùa cái gì vậy?”

“Không phải nói giỡn, hiện tại chỉ có ngươi phù hợp điều kiện có năng lực đả bại tên mặt trắng của Dịch gia!” Tô Mị giống như vớ được phao cứu mạng.

“Nếu ta thực sự muốn thành con rể Lăng gia thì ngươi làm sao bây giờ?”

Tô Mị bĩu môi, nói:“Về sau là chuyện về sau, tóm lại trước mắt ứng phó qua cửa ải khó khăn này rồi nói sau!”

Lâm Lạc cũng hoài nghi Lăng Kinh Hồng có phải hay không sớm biết rằng sẽ như vậy nên cố ý sử ra một chiêu luận võ chọn rể, làm cho quan hệ hai người trở nên danh chính ngôn thuận! Như vậy về sau lúc ngả bài thì Tô Mị cũng có thể có chút chuẩn bị tâm lý, không đến mức lập tức trở mặt.

Tô Mị sau khi định lấy chủ ý thì lại ra sức du thuyết Lâm Lạc, nhất định phải làm cho hắn ngày mai đi đánh lôi đài.

Lâm Lạc không khỏi nói:“Nếu đùa quá hoá thật, ta và tiểu di của nàng thành thân thì nàng coi như tiểu thiếp của ta sao?”

“Kỳ thật ta cùng tiểu di tên là di chất nhưng tình như tỷ muội, lấy cùng một chồng thì như thế nào?” Tô Mị ngữ ra kinh người, ánh mắt lưu chuyển,“Ngốc tử, có phải trong lòng đắc ý hay không?”

Lâm Lạc ngẩn ngơ, không nghĩ tới Tô Mị có ý nghĩ như vậy, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ đã nhìn đến kết cục ba người đại đoàn viên.

“Hay cho ngươi, thoáng thử một lần thì ngươi liền lộ ra giấu đầu lòi đuôi !” Tô Mị đột nhiên cầm lấy tay Lâm Lạc cắn một miếng,“Đại sắc quỷ, quả nhiên có ý đồ bất lương với tiểu di!”

“Nàng đừng như chó con, cứ luôn cắn người!”

“Bổn cô nương chuyên cắn sắc lang!”

Hai người một phen dây dưa rồi Tô Mị ngã vào trong lòng Lâm Lạc, mặt cười quyến rũ có thể hòa tan sắt cứng:“Ngốc tử, có đúng ngươi có ý tứ với tiểu di? Ta có thể dàn xếp một chút a!”

Lâm Lạc đâu dám nói thật, dĩ nhiên không thèm quan tâm nàng có ý hay không có ý, chỉ một mực vuốt vô eo thon của nàng khiến yêu nữ này mềm ra như nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.