Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 483: Chương 483: Oai phong của Đường Điềm (1)




“ Cường giả Thích Biến cảnh có thể sống hơn một ngàn năm, mà tiên cảnh cường giả tiến thêm một bước thì có thể sống lâu ngàn năm!” Đường Điềm tựa hồ nhìn ra nghi vấn của Lâm Lạc.

Tiên thiên thập cảnh, mỗi một lần đột phá chỉ có thể gia tăng trăm năm thọ nguyên, còn mỗi bước của tiên cảnh chính là ngàn năm! Nếu là như thế, thập bộ linh giả chẳng phải là có thể có được vạn năm thọ nguyên, mà Tô Quảng Khai đã đạt tới bước thứ hai, ít nhất có thể sống ba ngàn năm!

Thêm vào duyên niên thần vật của tiểu bàn đào, sống trên bốn ngàn năm hẳn là không thành vấn đề!

Khốn kiếp, đây đúng là đại biểu của lão bất tử!

“Tốt lắm, nói xong chuyện xưa của chủ nhân, hiện tại Sa Sa đại nhân đem di vật chủ nhân chuyển giao cho ngươi, từ nay về sau sau, Sa Sa đại nhân có thể buông hết thảy, tận tình hưởng thụ miêu sinh !” Đại hắc miêu vung chân trước lên, ở trước hai người Lâm Lạc lập tức có thêm hai vật.

Một vật là sách, trên bìa viết mấy chữ [ Thiên thượng địa hạ vãng thái dương vô địch phách thể thần công], một vật khác là một cái cây, nhìn qua như một nhánh khô.

Nhìn đến hàng chữ kia, Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều hơi nhếch miệng. Trình Đông Huyễn quả nhiên không phải tự kỷ bình thường, tên của công pháp khí phách dài dòng như thế, lại không biết đến tột cùng có thể đạt tới mấy phẩm mấy giai.

“Đây là chủ nhân thần công mà chủ nhân sáng tạo ra sau khi thấu hiểu [ tà dương tâm kinh ], đáng tiếc Sa Sa đại nhân là yêu tu, không thể tu luyện môn thần công này, chỉ có thể tiện nghi cho hai người các ngươi!” Đại hắc miêu có chút tiếc hận nói, sau đó chỉ vào nhánh cây khô,“Đây là linh khí chủ nhân sử dụng lúc sinh tiền, tên là thanh mộc trượng, hiện tại cũng giao cho các ngươi!”

Nếu là tham khảo từ [ tà dương tâm kinh ] vậy thì có đến tám phần cũng có thể là vô chúc tính công pháp, Lâm Lạc cầm lấy sách liền đưa cho Lăng Kinh Hồng, hắn thiệt tình không cần thứ đồ chơi này.

Về phần nhánh cây khô, không, là thanh mộc trượng thì bị Lâm Lạc thu vào tử đỉnh.

Thứ này tuy rằng bề ngoài không đẹp nhưng ũng là mười phần bảo vật, tràn ngập mộc tinh hoa khủng bố!

Bất quá, Lâm Lạc nhìn đại hắc miêu, nói:“Sa Sa đại nhân, chủ nhân ngươi không phải còn thu được một kiện linh khí sao, đưa ra cả đi!”

“Meo meo!” Đại hắc miêu dựng đứng lông lên, tựa hồ giận dữ,“Bích lân bảo tháp sớm đã là linh khí bản mạng của Sa Sa đại nhân, ngươi ngay cả thứ của Sa Sa đại nhân cũng muốn sao?”

Biết thế sao không nói sớm!

“Vậy, còn có cái gì mà thần tiên đan linh tinh gì đó, đều lấy ra cả đi, dù sao ngươi cũng muốn rời khỏi nơi này !” Lâm Lạc không hề ngượng ngùng nói.

Tuy rằng đan dược này đối với hắn có tác dụng không phải rất lớn, nhưng còn có Tô Mị và một đám thân nhân của Bạch Dương trấn, đan dược càng nhiều càng tốt.

“Không có, không có, Sa Sa đại nhân sớm nói qua , đan dược nơi này đại đa số đều mất đi dược tính, còn lại đều đã cho các ngươi! Được rồi, Sa Sa đại nhân muốn nghỉ ngơi, các ngươi đều có thể ly khai!” Đại hắc miêu không kiên nhẫn nói.

“Uy, tiểu hắc, cho ta thêm mấy khối linh thạch a!” Đường Điềm kêu lên.

“Sa Sa đại nhân cũng chỉ có bốn khối linh thạch, đẫ phân cho ngươi một khối , không thể lại cho ngươi !” Đại hắc miêu vội vàng lắc đầu, móng vuốt vung lên, Lâm Lạc, Lăng Kinh Hồng lẫn Đường Điềm đều cùng bị một đạo bạch quang bao phủ, nháy mắt bị truyền tống đến một vùng tuyết sơn trắng xóa!.

Đây đúng là tuyết sơn mà bọn họ lúc trước tiến vào thương khung đỉnh, mà ba người Phạm Thương Vũ kịch chiến lẫn hai người Dịch Hưng Ba, Điền Uyên Long đứng không cũng đều bị tống ra, tám người lại lần nữa xuất hiện ở cùng địa phương.

Ba người Phạm Thương Vũ nguyên bản đánh nhau vô cùng kịch liệt, nhưng biến hóa đột nhiên làm cho ba người lập tức dừng tay, nhìn nhau vẻ đề phòng.

So với cường đại ngày sau, hiển nhiên an toàn trước mắt càng thêm trọng yếu.

Lão tổ hai nhà Điền, Dịch xoay chuyển ánh mắt, rồi nhìn sững vào Đường Điềm , đúng ra là vào khối linh thạch mà tiểu ma nữ ôm trong lòng.

Bọn họ tuy rằng chưa thấy qua linh thạch, nhưng cũng từng ăn Không Linh thạch nhũ, vừa thấy khí tức này liền lập tức nhận biết!

Một khối linh thạch lớn như vậy, thể hòa tan ra bao nhiêu Không Linh thạch nhũ?

Trong nháy mắt, hai lão nhân đều có cảm giác hạnh phúc muốn ngất xỉu đi!

Linh nguyên bí quyết tuy rằng trân quý, nhưng còn phải đợi bọn họ tiến vào tiên cảnh mới có tác dụng. Huống hồ Phạm Thương Vũ thực lực quá mạnh mẽ, cho dù hai người bọn họ liên thủ cũng chỉ đánh ngang tay, muốn đoạt miếng ăn từ miệng hổ thật sự khó khăn, chỉ có thể mong đợi về đến gia tộc mời tiên cảnh cường giả ra mặt.

Nhưng ba người Lâm Lạc cũng là thế lực yếu nhất trong đám. Đường Điềm cũng không phải là người của Tô gia, dù cứng rắn cướp đoạt thì ngày sau Tô Quảng Khai cũng không có lý do tính sổ!

Trách không được thời gian thiếu nữ này mất tích rất lâu, nguyên tưởng rằng nàng đã gặp bất trắc, không nghĩ tới đúng là nghịch đoạt được bảo vật lớn nhất nơi đây!

Dịch gia lão tổ xuất thủ đầu tiên, tay phải xuất ra, trảo thủ dứ vào linh thạch trong lòng Đường Điềm, quát:“Mau đem thứ đó cho lão phu!”

Điền gia lão tổ cũng không cam lạc hậu, đồng dạng một chưởng thăm dò rồi chuyển thân qua, cười nói:“Dịch huynh, chỗ tốt cũng không thể một người độc chiếm !”

Lâm Lạc xem này hai người được gọi là lão tổ này mà phi thường khó chịu, lập tức nhả ra, chắn công kích hai người. Hắn có thân phận đặc thù, vô luận là con rể Tô gia hay là anh em kết nghĩa với Bao Thức Lễ, thì cũng khiến cho hai đại lão tổ không dám làm tổn thương hắn.

“Tiểu tử, tránh ra!” Lão tổ hai nhà Điền, Dịch đều bị bức thu tay. Tuy rằng ngày đó bọn họ không có mặt nhưng dĩ nhiên cũng biết mỗi chi tiết phát sinh, biết Bao Thức Lễ là người mạnh mẽ thế nào, người như thế cũng sẽ không nói đạo lý nên nếu thật sự đánh thương Lâm Lạc, không chừng lại khiến cho “Lão bao” phát điên!

Lâm Lạc cố ý trêu tức hai người, nói:“Hai vị lão tổ, tại hạ đây chính là suy nghĩ cho các ngươi!”

Điền gia lão tổ tức sắp phát điên, nói:“ Suy nghĩ cho chúng ta? Ngươi sẽ không nói tiểu nha đầu này là tiên cảnh chí cường giả chứ!”

Hắn liếc mắt với Dịch gia lão tổ một cái rồi cười lên ha hả.

Đường Điềm tiểu ma nữ này vẫn chỉ ôm linh thạch làm kẹo đường liếm, nước miếng chảy ròng giống như tiểu cô nương sáu bảy tuổi, tiên cảnh tối cường giả sẽ không có hình tượng như thế chứ? Nếu tiểu nha đầu này là tiên cảnh tối cường giả thì mọi người trong thiên hạ đều là thập bộ linh giả !

“Tránh ra, không nên ép chúng ta động thủ!” Dịch gia lão tổ quát to, hắn tuy rằng cố kỵ thân phận Lâm Lạc, nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ bỏ qua kì trân như thế!

Lâm Lạc cười to ba tiếng, vừa thối lui bên cạnh vừa nói:“Hai vị lão tổ, tại hạ đã khuyên quacác ngươi, sau này cũng đừng hối hận!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.