Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 134: Chương 134: Phương pháp qua cửa vô lại. (2)




Mặc dù võ giả Thanh Huyền cảnh có 300 năm thọ nguyên, nhưng đại đa số Thanh Huyền cảnh võ giả đơn tu, dù cho đến thời điểm chết khả năng cũng chỉ có tứ trọng thiên, ngũ trọng thiên, huống chi Lâm Lạc vẫn là ngũ hành đồng tu!

Dược lực của viên Long Tiên Đan thứ nhất cuối cùng hao hết, Lâm Lạc mở hai mắt ra, chỉ thấy Ngân Mang đang cuộn lại trên mặt đất, trên người có một đoàn hào quang màu bạc bao phủ, hiển nhiên cho dù một chút xíu dược lực như vậy cũng khiến tiểu gia hỏa không thể không vào trạng thái hôn mê để bảo vệ mình.

Nhưng nếu như tiến vào trạng thái này, cũng nói Ngân Mang không có việc gì. Lâm Lạc nở nụ cười, đổ ra viên Long Tiên Đan thứ hai tiếp tục luyện hóa.

Ngũ hành công pháp chia đều lấy dược lực của Long Tiên Đan, nhanh chóng tăng trưởng tu vi của hắn, tốc độ tu luyện khủng bố đủ để cho bất luận kẻ nào cũng đỏ mắt!

Sau khi dược lực của viên Long Tiên Đan thứ hai cũng bị luyện hóa hoàn toàn, ngũ hành công pháp của Lâm Lạc đều đạt đến Thanh Huyền ngũ trọng thiên hậu kỳ.

- Trách không được Điền Kỷ Dũng không quá hai mươi sáu hai mươi bảy liền đi đến Niết Âm cảnh, nếu có đan dược liên tục không ngừng cung ứng, chỉ cần người không phải quá đần, đều có thể tu vi tinh tiến mạnh mẽ!

- Ăn một viên Long Tiên Đan cuối cùng này mà nói, ta có thể đạt tới Thanh Huyền lục trọng thiên!

- Đáng tiếc, nếu chuyên tu một hệ mà nói, ta đã đạt tới Thanh Huyền Đại viên mãn cảnh! Cái này thật sự là không thể tưởng tượng nổi, người khác trăm năm khổ tu, ta chỉ dùng hơn một tháng thời gian thì đến được rồi!

- Cho nên nói, thiên phú tuy trọng yếu, nhưng không có cơ duyên mà nói, võ giả cũng chỉ có thể cả đời tầm thường vô vị!

- Người có thể trở thành cường giả, cái nào không có vài phần cơ duyên? Nếu ta không có đạt được Tử đỉnh mà nói, hiện tại có lẽ vẫn còn ở Bạch Dương trấn làm phế vật đại thiếu gia a!

Lâm Lạc không khỏi một hồi thổn thức, lấy ra một viên Long Tiên Đan cuối cùng ăn vào.

Theo thời gian trôi qua, dược lực khổng lồ cũng nhất nhất chuyển hóa làm lực lượng của Lâm Lạc, năm hệ công pháp thuận lợi đột phá Thanh Huyền lục trọng thiên, đạt đến trung thừa cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền có thể đi vào Đại Thừa cảnh!

- Bất quá, lực lượng của ta tăng trưởng quá nhanh, phải mau chóng quen thuộc cảnh giới tăng lên, không thể tự nhiên điều khiển lực lượng mà nói, cũng phát huy không ra uy lực xứng đáng!

Xèo...xèo C-K-Í-T..T...T!

Ngân Mang cũng rốt cục đã luyện hóa được đan dược, tu vi thoáng cái đột phá đến Tiên Thiên tam trọng thiên, lại để cho tiểu gia hỏa mừng rỡ nhảy dựng lên, huy động hai cái chân trước làm hình dáng hoan hô.

- Bớt đắc ý đi, ngươi vẫn là quá yếu!

Lâm Lạc đem Tiểu chút chít bỏ vào trên vai, đi vào trong thông đạo, tiến về cửa thí luyện thứ tư.

Cái thông đạo này cũng rất ngắn, sau vài chục trượng Lâm Lạc liền xuất hiện ở trong một gian thạch thất, trong phòng chỉ có một bàn đá, phía trên để mười hộp ngọc, xếp thành một vòng tròn.

- Cửa thí luyện thứ tư, tâm tính!

Thần bí chi âm lại vang lên lần nữa:

- Trên bàn có mười hộp ngọc, nhưng chỉ có chứa một vật vượt qua kiểm tra, ngươi chỉ có một cơ hội lựa chọn sử dụng!

Mười chọn một, này cũng có thể gọi là khảo nghiệm tâm tính?

- Không đúng!

Lâm Lạc căn bản không có do dự, tiện tay cầm lấy một cái hộp ngọc, quyết đoán mở ra.

Trong hộp ngọc có một tờ giấy ố vàng.

Lâm Lạc đưa tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy phía trên viết:

- Tiểu tử, chúc mừng ngươi làm ra lựa chọn chính xác! Trong mười hộp ngọc này, kỳ thật mỗi một cái đều có nhắn lại như vậy, nhưng ngươi chỉ vẹn vẹn có ba hơi thở thời gian để cân nhắc, nếu như do dự, tất cả hộp ngọc đều biến mất! Tâm tính kiên nghị, giết chóc quyết đoán, mới có thể ở võ đạo chi lộ kiên quyết tiến thủ!

Quả nhiên!

Lâm Lạc âm thầm gật đầu, mười chọn một này căn bản chính là tìm vận may, nếu như một đạo này luyện đúng là khảo nghiệm tâm tính, tất nhiên là cùng vận khí không quan hệ, mà là có thể lập tức làm ra lựa chọn hay không!

Trong cả đời Võ giả gặp phải vô số sinh tử quyết định, do do dự dự, tự nhiên chỉ biết hại người hại mình!

- Người trẻ tuổi, chúc mừng ngươi thành công xông qua bốn đạo thí luyện!

Thần bí chi âm vang lên, quanh quẩn ở trong thạch thất.

- Ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao phải thiết lập những thí luyện này?

Lâm Lạc nhịn không được hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi không biết lão phu là ai?

Thần bí chi âm kia tựa hồ tràn đầy kinh ngạc.

- Vừa vặn, lão phu cũng có nghi vấn rất lớn, liền phá lệ gặp ngươi một lần!

CHÍU...U...U!!

Lâm Lạc chỉ cảm thấy hoa mắt, liền thấy mình ở trong một không gian kỳ dị, khắp nơi là bạch quang nhu hòa, không thiên không địa, tự hồ chỉ có bạch quang kia tồn tại. Đúng vào lúc này, một lão đầu mặc áo bào trắng lăng không hiển hiện, nhìn qua khoảng sáu mươi chi linh.

Nhưng để cho Lâm Lạc ngạc nhiên chính là, trên người lão giả không có một tia vầng sáng lực lượng!

- Két..!

Ngân Mang cũng ở trên bờ vai Lâm Lạc dựng lên, đối với lão giả làm hình dáng cảnh giới.

- Ồ, thú con Phệ Kim Thử?

Ánh mắt lão giả quét về phía Ngân Mang, lộ ra một vẻ ngạc nhiên.

- Tiền bối, ngươi nhận ra lai lịch yêu sủng của vãn bối?

Lâm Lạc không khỏi hết sức ngạc nhiên, lai lịch Ngân Mang thần bí, ngay cả Lâm Đa Lộc cũng nhận thức không ra nó đến tột cùng là hung thú gì.

- Phệ Kim Thử, bản năng thiên phú có thể bỏ qua bất luận cấm chế gì, thích ăn các loại kim loại, được xưng không có đồ vật cắn không toái! Bất quá, con Phệ Kim Thử này còn xa xa không có phát triển, thực lực quá yếu!

Lão giả lắc đầu, lại nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi thân là Lôi Đình tộc nhân, tại sao lại xuất hiện ở thí luyện chi địa Thiên Khí tộc ta?

Lôi Đình tộc? Thiên Khí tộc?

Lâm Lạc như hòa thượng lùn sờ không đến đầu óc (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì) nói:

- Tiền bối, ta không biết ngươi đang nói cái gì!

Lão giả kia nhướng mày nói:

- Ngươi không biết mình là Lôi Đình tộc nhân?

Lâm Lạc nhún vai, trước đó hắn có thể xác định mình chưa từng có nghe nói qua Lôi Đình tộc hoặc là Thiên Khí tộc.

- Sao sẽ như thế?

Lão giả kia nhướng mày.

- Tiền bối, thí luyện chi địa này đến tột cùng là vì cái gì mà tồn tại?

Lâm Lạc lần nữa hỏi.

Lão giả kia hướng Lâm Lạc nhìn một hồi, tựa hồ đang do dự cái gì, thật lâu mới nói:

- Lão phu tên Trần Kim Ngọc, trước khi thân thể không có tử vong là tộc trưởng của Thiên Khí tộc…

- Trước khi thân thể không có tử vong?

Lâm Lạc hoảng sợ cả kinh, lão nhân trước mắt này là cái gì, quỷ sao? Trách không được không có một tia lực lượng!

- Ngươi chẳng những tu vi thấp, ngay cả kiến thức cũng là ít như thế sao? Mười mấy vạn năm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Trần Kim Ngọc thấp giọng nói ra.

- Thân thể lão phu từ lúc mười mấy vạn năm trước đã thọ nguyên khô cạn, nhưng lão phu lựa chọn đem thần thức ký thác vào trong trận pháp nơi đây, thân thể tuy biến mất, nhưng thần thức lại có thể tiếp tục sống sót, bất quá, cũng sắp đến lúc thần thức hao hết, chính thức tử vong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.