Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 291: Chương 291: Thâm Cừu Đại Hận. (2)




Lâm Nguyệt Lộ nháy nháy mắt nói:

- Sư phụ, nguyên lai ngươi còn có một đồ đệ, như thế nào ta chưa từng gặp qua, cũng không có nghe ngươi nói?

Nàng này đúng là không phải ít suy nghĩ bình thường, mà là căn bản không có suy nghĩ!

Lâm Lạc ôm quyền nói:

- Đa tạ tiền bối nói rõ việc cha mẹ của vãn bối, để cho vãn bối không rơi vào cảnh gặp cừu nhân mà không biết, có cừu oán mà không báo, kai thật là tội bất hiếu!

Lúc này, thần kinh của Lâm Nguyệt Lộ lại thô đi nữa cũng phản ứng tới, lúc này lông mày nhảy lên, thoáng cái liền đứng lên quát:

- Ta muốn giết nữ nhân ác độc kia!

- Nguyệt Lộ!

Quan Kỳ Anh giữ chặt Lâm Nguyệt Lộ.

- Ngươi căn bản không phải đối thủ của Chu Ánh Hạo!

- Sư phụ

- Giao cho đệ đệ của ngươi, tin tưởng hắn!

Quan Kỳ Anh khuyên.

- Tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tự tay giết chết Chu Ánh Như, thay cha mẹ báo thù!

Lâm Lạc cũng an ủi, hắn sợ nhất là Lâm Nguyệt Lộ xằng bậy, như vậy báo thù không thành, ngược lại không công đưa tánh mạng.

Tuy thần kinh Lâm Nguyệt Lộ không bình thường, nhưng cuối cùng không phải ngu ngốc, trên mặt của nàng tràn đầy vệt nước mắt, đem hai tay đặt ở trên vai Lâm Lạc, chăm chú nhìn vào hai mắt của Lâm Lạc, một chữ một chữ nói:

- Đệ, ngươi nhất định phải giết Chu Ánh Như!

- Nhất định!

Lâm Lạc cho hứa hẹn.

- Hảo, thực lực tỷ tỷ không được, chỉ biết cản trở cho ngươi, ngươi yên tâm, tỷ sẽ về Bạch Dương trấn cùng gia gia!

Lâm Nguyệt Lộ rốt cục nói một câu làm cho Lâm Lạc buông lỏng một hơi.

Lâm Lạc gật gật đầu, lúc này Tô Mị cũng từ bên ngoài trở về, hắn liền đi qua tìm yêu nữ hiểu rõ tình huống Chu gia thoáng cái.

Cho dù Chu gia là thế gia đỉnh cấp của Càn Nguyên quốc, có Thích Biến Cảnh cường giả tọa trấn, Lâm Lạc cũng thề báo thù này! Nhưng tri kỷ tri bỉ, mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, hắn muốn đi báo thù, cũng không phải là đi chịu chết!

- Chu gia?

Tô Mị đảo mắt mấy lần, mới không phải rất khẳng định nói:

- Thần quốc lớn như vậy, ngoại trừ mấy thế gia đỉnh cấp ra, gia tộc khác bản cô nương thật sự là không nhớ rõ! Bất quá, có một Chu gia cũng không phải dễ trêu như thế nào, tuy gia tộc chỉ có cường giả Khuy Linh Cảnh, nhưng lại phụ thuộc vào Điền gia, nếu ngươi cùng Chu gia kia là địch, khả năng sẽ đưa tới Điền gia can thiệp!

- Điền gia Điền Kỷ Dũng?

Lâm Lạc nhướng mày, nhị thế tổ kia kiêu ngạo cuồng ngạo, muốn làm gì thì làm, hắn là vô cùng phản cảm.

- Không sai, nếu đem sự tình náo đại, ngươi tiếp theo sẽ cùng với Thích Biến Cảnh cường giả là địch!

Tô Mị thần sắc nghiêm nghị, một thế gia coi trọng nhất mặt mũi, trừ khi đưa tới tai ương diệt tộc, nếu không tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ người khác khiêu khích.

Lâm Lạc gật gật đầu, như vậy việc này phải hảo hảo tìm cách thoáng cái, bên cạnh của hắn còn có Lâm Nguyệt Lộ, Lâm Hành Nam những thân nhân này, tuyệt không có thể bởi vì hắn làm cái gì mà khiến cho bọn họ lâm vào hiểm cảnh.

- Tạm thời ở đây, chờ đợi viện thủ gia tộc của ngươi tới!

Lâm Lạc xếp bằng ở trong khách điếm, đỉnh đầu một cây đại thụ, bên cạnh thì là một hồ nước, dụng tâm thể ngộ Chiến Thiên Quyết.

Môn pháp quyết này bao la cao thâm, cho dù Lâm Lạc tu tập lâu như vậy lại chỉ cảm giác gần kề một ít da lông! Nhưng hắn nghiên cứu được càng sâu, lại cảm thấy Chiến Thiên Quyết này không có thể lĩnh ngộ, chỉ sợ hắn lấy được bản pháp quyết này cũng không đầy đủ!

Thật giống như nhân vật nhị lưu nào đó tu luyện Chiến Thiên Quyết đầy đủ, dựa theo lý giải của mình sao ra một bản tâm đắc. Có một tia huyền ảo chính thức của Chiến Thiên Quyết, lại căn bản không có được đến chân tủy, như người mù sờ voi, chỉ là miêu tả một cái hình dáng mơ hồ đi ra mà thôi!

Nhưng cho dù là một cái hình dáng như vậy cũng làm cho chiến lực Lâm Lạc tiêu thăng, nếu thật có thể được đến Chiến Thiên Quyết không sứt mẻ, cái này chỉ sợ cũng không phải ý chí kiên định chiến thiên chiến địa, mà là chính thức có được chiến lực tuyệt thế!

Nhưng có thể có được bản Chiến Thiên Quyết này cũng đã là thiên đại cơ duyên, mà chuyện cơ duyên lại không thể cưỡng cầu, nếu hắn cùng với Chiến Thiên Quyết hữu duyên, nói không chừng sau này còn có cơ hội được đến bản hoàn chỉnh!

Cái này cũng chỉ có thể nghĩ như vậy .

Chi!

Cửa đại môn mở ra, một cổ khí tức cường đại vọt tới, lập tức làm cho lông mao của Lâm Lạc dựng đứng!

Đoàn người bọn họ đã đem cả biệt viện bao hết xuống, mà khí tức người đến thì vượt xa bất luận kẻ nào trong bọn họ! Chẳng lẽ là Tề Thiên phái người hành thích, Lâm Lạc không nói hai lời, đã là cổ quyền thoát ra, đồng thời thét dài một tiếng, dùng để cảnh giác mọi người.

Chỉ cần Tô Mị xuất hiện, nàng kia tay cầm Cấm Khí, có thể đơn giản diệt sát Thông Minh Cảnh cường giả.

Ông!

Lâm Lạc mới xoay người, liền cảm giác cổ họng lạnh lẽo, có một mũi nhọn dài ba thước đặt ở đó, mà lúc này quả đấm của hắn mới giơ lên một nửa mà thôi!

Người đánh lén này, thực lực cường đại đến làm cho người ta tuyệt vọng!

- Là ngươi.

Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng vang lên, ở trước mắt Lâm Lạc cũng hiện ra một nữ tử tuyệt sắc mặc hoàng y, tay cầm trường kiếm sáng loáng, như tiên tử hạ phàm, đẹp tuyệt nhân gian.

Lâm Lạc cũng sững sờ, tuyệt sắc mỹ nữ này rõ ràng là Lăng Kinh Hồng!

- Ta nói rồi, đừng cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa, ngươi đây là tự tìm đường chết!

Trên gương mặt như ngọc của Lăng Kinh Hồng hiện lên một vòng đỏ bừng, trong ánh mắt lại là sát khí đại thịnh, lấy thực lực Địa Nguyên Cảnh khủng bố của nàng, chỉ cần mũi kiếm nhẹ nhàng lướt qua, đủ để đem Lâm Lạc trấn giết vài trăm lần!

- Tiểu di!

Chỉ nghe Tô Mị thét kinh hãi một tiếng, yêu nữ này đã bay vọt mà ra.

- Đừng động thủ, đều là người một nhà!

Người một nhà?

Sắc mặt Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đồng thời tối sầm, đánh chết hai người bọn họ cũng sẽ không thành người một nhà!

- Mị nhi, ngươi nhận thức hắn?

Lăng Kinh Hồng cũng không có thu kiếm, chỉ là quay đầu nhìn về phía Tô Mị, tiếng nói như cũ lạnh như băng, hiển nhiên nàng lạnh nhạt là trời sinh, đối với người mình cũng như vậy.

- Hắn là bằng hữu của ta!

Tô Mị có chút sợ tiểu di này, lúc phẫn nộ ngay cả nàng cũng đánh, tự nhiên có chút cậy già lên mặt.

Lăng Kinh Hồng lạnh lùng mà nhìn Lâm Lạc, thật lâu sau, mới thoáng cái thu hồi trường kiếm.

Lăng Kinh Hồng lại là di nương của Tô Mị?

Lâm Lạc nghe xong có cảm giác như thiên phương dạ đàm, nhưng cũng làm Lâm Lạc sâu sắc nhận thức đến, các quốc gia khác cùng thần quốc trong đó có chênh lệch thật lớn!

Nói như Thượng nguyên quốc Bùi Nghĩa Hiên, Hồ Chấn Vũ cũng không quá là tu vi Minh dương cảnh, bọn họ đều là những người nổi trong bật một đời "tuổi trẻ", nhưng bị Lâm Lạc hung hăng bỏ rơi ở phía sau!

Vậy nếu như so với Tề Thiên một thoáng, những người này căn bản càng giống như phế vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.