Nhưng theo thủy triều khoái
cảm giảm xuống, ánh mắt của nàng khôi phục lại vài phần trong sáng, nhìn thấy gương mặt cười cười của Lâm Lạc.
Xong rồi!
Nước mắt Nam Nhược Hoa tuôn tràn ra, giờ khắc này nàng thật muốn chết cho xong, chấm dứt cảm giác xấu hổ cùng giận dữ hiện tại.
- Đừng, ngươi là nữ nhân của ta, ở trước mặt ta, ngươi có thể biểu hiện ra bất kỳ tính cách nào của mình!
Lâm Lạc ôm lấy người nàng, ánh mắt phi thường tà ác, dù sao lúc trước
ánh mắt đầu tiên chứng kiến Nam Nhược Hoa, hắn chưa từng nghĩ tới có thể đem nàng áp dưới thân thể của chính mình.
Làm nữ nhân của hắn sao?
Nam Nhược Hoa cảm thấy vô cùng xa lạ, nàng là một nữ nhân độc lập, không cần dựa vào nam nhân.
- Ngươi là nữ nhân của ta, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi,
cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ đem ngươi bắt
trở về!
Lâm Lạc giống như thốt ra lời thề khẳng định.
Vậy thì như thế đi!
Nam Nhược Hoa nản chí ngã lòng, gạo sống đã nấu thành cơm, hơn nữa trong nội tâm còn giấu một con ma quỷ, làm cho nàng có cảm giác mơ hồ rốt cục bản thân không thể quay về làm Nam Nhược Hoa lãnh đạm lạnh lùng ngày
trước.
Nếu nhất định phải tìm một nam nhân, nàng tự nhiên tình nguyện tìm Lâm Lạc đã cùng nàng phát sinh quan hệ.
Lui một bước mà nói, vóc người Lâm Lạc khá tốt, lại tiềm lực vô hạn, đủ
tư chất trở thành vương giả trong võ đạo, nam nhân như vậy cũng tuyệt
đối xứng đôi với nàng.
Nàng khe khẽ thở dài, nhắm lại hai mắt, nếu không thể phản kháng vậy thì cứ yên lặng hưởng thụ.
Lâm Lạc không thích loại va chạm dục vọng thuần túy như thế này, nam nữ
hoan ái khi khoái cảm trào dâng xong chỉ còn lưu lại hư không, chỉ khi
nào hoan ái có dung nhập cảm tình mới có thể làm cho người tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Hắn thay đổi vị trí thân thể, vỗ một chưởng lên bờ mông xinh đẹp của Nam Nhược Hoa, làm nàng rên lên một tiếng, không khỏi mở hai mắt thần tình
tức giận lại buồn bực.
- Ở trước mặt người khác ta không để ý nàng muốn làm tiên tử, nhưng ở
dưới thân thể của ta thì ta chỉ muốn nàng làm hoàng hậu của ta!
Lâm Lạc khẽ cười nói.
Gọi là hoàng hậu tự nhiên là chỉ nhân cách giả thuyết của Nam Nhược Hoa, nữ nhân dễ thương tận xương kia, vừa chứng kiến đồ vật tương tự cây côn thịt thì thân thể lập tức nóng lên!
- Đừng hòng!
Nam Nhược Hoa cắn răng nói.
- Nàng sẽ nghe lời!
Lâm Lạc bất mãn nhất là thói quen kiêm tế thiên hạ của nàng, điều này
đối với hắn mà nói là lạn người tốt, hắn sẽ không thay đổi tính cách của Nam Nhược Hoa, nhưng tật xấu kia nhất định phải trừ bỏ.
Hai người một cãi bướng, một miệng càng cứng hơn, không ngừng giống như
đao kiếm giao phong mà bên dưới thân cũng đồng dạng va chạm kịch liệt, ở phương diện này Nam Nhược Hoa đương nhiên thiệt thòi hơn rất nhiều.
Bởi vì nhân cách giả thuyết của nàng là nữ nhân dâm đãng tuyệt đối, làm
sao chống cự được va chạm mãnh liệt như vậy, rất nhanh ở trong khoái cảm quên hết tất cả mà rên rỉ lên.
Trong lúc mơ mơ màng màng nàng đáp ứng thật nhiều điều ước bất đắc dĩ,
tỷ như dùng miệng làm một vài sự tình, việc này làm nàng sau khi tỉnh
lại thiếu chút nữa muốn phát điên.
Lâm Lạc cũng không mong đợi có thể lập tức quét rụng “tật xấu” của Nam
Nhược Hoa. Việc này từ từ sẽ đến thì tốt hơn, dù sao đi nữa thời gian
của hắn còn rất nhiều, rất nhiều.
Rốt cục sau một trận đánh nhau kịch liệt Lâm Lạc bắt đầu bùng nổ, lại ngã xuống trên bộ ngực mềm mại của Nam Nhược Hoa.
Đã đến nước này Nam Nhược Hoa cũng không cần cố gắng che giấu, dù sao
chuyện càng thân mật hơn cũng đã xảy ra, còn sợ xấu hổ gì nữa đây? Dù
sao nhân cách thứ hai sinh ra, nàng cũng không cách nào cự tuyệt hưởng
thụ như vậy.
- Đi thôi, chúng ta rời đi nơi này!
Lâm Lạc nói, chiếm được Thần Đạo quả, đây là thu hoạch thật lớn, đã
không cần tiếp tục đi tìm Thần Huyết, bởi vì Thần Đạo quả là do Thần
Huyết súc tích mà thành, chính là tinh hoa của Thần Huyết.
Hơn nữa không giống như Hư Nguyên Khí hay Thần Huyết, Thần Đạo quả có
thể dung nhập hạ giới, nói cách khác Lâm Lạc có thể đem thần quả mang đi ra ngoài, để Tô Mỵ, Nghiêm Thanh, Lâm Hồng Hoang bọn họ chia nhau hưởng lợi.
- Ngươi có nắm chắc an toàn rời đi sao?
Nam Nhược Hoa hỏi một câu, tâm tình của nàng rất mâu thuẫn, nhưng dù sao Lâm Lạc cũng là nam nhân đầu tiên hơn nữa là duy nhất của nàng, đương
nhiên nàng đã nảy sinh tình cảm khác thường với hắn.
Bên ngoài có một đống Tinh Đế lão tổ, hơn nữa lần này bọn hắn cũng sẽ
không bị tập kích bất ngờ không kịp thời phòng ngự, Lâm Lạc chỉ cần vừa
rời khỏi Cổ Nguyên Động tất nhiên sẽ bị thật nhiều Tinh Đế lão tổ chặn
đánh.
- Nàng đang quan tâm ta sao?
Lâm Lạc không đáp ngược lại cười hỏi.
Thật sự không nhìn được lòng tốt của người khác!
Nam Nhược Hoa có chút tức giận quay mặt sang chỗ khác, nhưng Lâm Lạc lại vươn hai tay tới gần xoa ngực nàng, làm cảm giác buồn bực vừa dâng lên
trong lòng nàng lập tức tan thành mây khói, mơ hồ lại dâng lên cảm giác
dục vọng.
- Yên tâm, nếu ta đã dám đi vào thì đương nhiên phải có chuẩn bị!
Lâm Lạc tự tin mười phần nói.
Công pháp không gian của hắn thập phần bá đạo, mặc kệ Tinh Đế lão tổ có
chuẩn bị hay không đều không thể thoát khỏi vận mệnh bị phóng trục! Mà
hiện tại sáu hệ công pháp cùng tiến một bước, tuy rằng còn chưa độ lôi
kiếp, khuếch trương Tinh Hải, nhưng lực lượng đã tăng nhiều, thời gian
phóng trục Tinh Đế lão tổ cũng có thể kéo dài hơn một ít.
Còn nữa, hắn có thể thay đổi tướng mạo, dùng Tử Đỉnh ngăn cách khí tức,
ngay cả Tinh Đế lão tổ cũng không thể tùy tiện nhìn thấy một người từ
bên trong đi ra thì lại công kích người ta đi?
Hai người bắt đầu đi trở về, chỗ thần bí này mặc dù có bảo vật Thần
Huyết nhưng nơi nào cũng lộ ra vẻ quỷ dị, làm bọn họ cũng không dám ở
lâu, nếu như đã có đại thu hoạch, như vậy vẫn nên nhanh chóng rời đi tốt hơn.
Tính toán một chút, bọn họ chiếm được vài đoàn Hư Nguyên Khí, sáu hệ
công pháp của hắn cũng đã thăng lên một bước, mà sau khi Nam Nhược Hoa
rời đi chỉ cần ăn vào Thần Đạo quả nhất định có thể đập vào Tinh Hoàng
cảnh, ưu đãi đó đã lên tới tận trời!
Nếu không cửa ải từ Tinh Vương tới Tinh Hoàng cho dù là thiên tài cũng
cần bị vây khốn trên vạn năm, không phải chỉ vài năm thời gian thì có
thể đột phá!
Lâm Lạc cố ý muốn dạy dỗ Nam Nhược Hoa, mài đi thói quen mang thiên hạ
trong lòng của nàng, để cho nàng hoàn toàn thuộc về mình, đoạn đường này tự nhiên khó tránh khỏi sẽ trở thành một hồi hành trình ướt át.
Bản tâm Nam Nhược Hoa bài xích sự thân cận giữa nam nữ, nhưng nhân cách
giả thuyết cũng dâm đãng tận xương tủy, căn bản không trải qua được bị
Lâm Lạc khiêu khích, vừa mò xuống mông liền gợn sóng, nhu trúng bộ ngực
cũng gợi dục vọng, điều này hỏi nàng làm sao chống cự?
Nàng vừa thẹn vừa giận, nhưng thân thể lại vô cùng vui mừng hưởng thụ,
làm cho nàng thường xuyên cảm thấy mê loạn, không phân biệt rõ người nào mới chân chính là nàng.
Khi diễn cảm đoan trang thì nàng gọi Lâm huynh, khi lại biến thành á phụ đại nhân, trong mấy ngày liền biến hóa cực lớn làm Lâm Lạc tràn ngập
cảm giác mới mẻ lẫn hứng thú, không ngừng rong ruổi trên thân thể tuyết
trắng mê người của nàng.