Cuối năm ngoái, tới thăm sứ đoàn Nam Lý Nhất phẩm lôi, trải qua bao gian nguy cuối cùng cùng trở về nước. Đêm trước khi trở lại Phượng Hoàng thành ở Kinh sư, trong Phường xuất hiện một bộ Bình thư, đem các kỳ sĩ viết thành linh đồng chuyển thế, chiếm được kim tiên, chuyện cũ khoa trương lên, lại nói hợp với tâm tư của dân chúng, chớp mắt sôi động toàn thành, tiếp tục lưu truyền bốn phương, trong mấy tháng, đã trở thành một bộ sách nóng nhất trong dân gian Nam Lý, gần như chỉ cần bước vào quán trà, là có thể nghe thấy người hầu trà nói đến chuyện xưa.Đàm Đồ Tử chính là vị tiên sinh viết ra bộ sách này.Sau khi đám người Tống Dương trở về triều lần đầu tiên đối mặt với Thánh thượng, Phong Long còn đặc biệt truyền Đàm Đồ Tử đến, trước mặt mọi người giảng giải. Hoàng đế là người trẻ tuổi, có tính cách rất ưa náo nhiệt, và ham chơi, làm như vậy chỉ vì vui vẻ, tuy để tiên sinh kể truyênj trên điện không đúng theo quy củ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới đại cục, chẳng qua là vì náo nhiệt.Cũng là vì từng ở cùng trong đại điện, cho nên Tống Dương nhìn Đàm Đồ Tử cũng thấy quen quen. Lại nghe đối phương nói danh, cũng nghĩ luôn tới người này.Thân phận Đàm Đồ Tử thấp hèn, được vào cung vàng điện ngọc, người từng cho Hoàng đế sách, có vinh hạnh như vậy, những nhân vật bình thường trên đường đều đã khách khí với lão vài phần, trừ phi phạm phải trọng án, nếu không sẽ không rơi vào tình cảnh này.Tống Dương nhíu mày hỏi:- Sao ông lại bị thương, là ai truy sát ông?Khi hỏi, đồng thời hắn còn khoát tay, Hồng vệ cũng xác nhận những người không uy hiếp, liền thả ông lão ra.Đàm Đồ Tử đang nhớ Đồng Cự, phải cúi người hành lễ, không ngờ sức khỏe quá yếu, khom người rồi thì lại không đứng thẳng lên được, vừa hướng về Tống Dương vừa ngã xuống. Hắn vội giơ tay ra đỡ, rồi xé vạt áo của ông lão ra để xem vết thương, một nhát dao dài đâm xuyên qua ngực, vào thịt không sâu, lúc đó sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng xử lý vết thương phải cẩn thận nếu không sẽ bị nhiễm trùng, sẽ chết chắc.Đàm Đồ Tử hẳn là hiểu được vài biện pháp sơ cứu khẩn cấp, tự mình đã che ở vết thương một lớp tro rất dày, miễn cưỡng xem như cầm máu, lúc này cơ thể yếu ớt vô cùng, lại không có cách nào để nói chuyện liền mạch chỉ có thể thở hổn hển, nói đứt đoạn:- Tiểu nhân chưa từng phạm pháp, người muốn giết tiểu nhân không hiểu tại sao, xin Hầu gia cứu mạng.Tống Dương và Tiểu Bộ nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều có sự nghi hoặc, Tống Dương tạm thời không nói gì, đặt lão Hán trên mặt đất, lấy ra túi châm mang theo bên người, trước tiên cầm máu mấy chỗ cho Đàm Đồ Tử, giúp lão bảo vệ nguyên khí.Lúc này Thừa Hợp cũng nhận được tin tức, mang vệ sĩ từ trong nha môn đi ra, Tiểu Bộ sợ tỷ tỷ sẽ hỏi mình sao lại vội vàng chạy từ ngoài vào, liền nói luôn tình trạng của Đàm Đồ Tử, Nhâm Sơ Dung nghe xong, liền quay sang nhìn Mộ Dung lão gia.Mộ Dung huyện lệnh là một nhân vật khôn khéo, mạnh hơn nhiều so với Chu lão gia trước đây, vừa thấy Quận chúa nhìn sang là hiểu ngay ý của nàng, lập tức lắc đầu nói:- Mỗi lần Hình Bộ đưa bảng cáo thị tới, hạ quan đều xem qua xem vị Lão Hán này có trong vòng truy nã không.Đàm Đồ Tử không phải nhân vật quan trọng gì, nhưng nhân vật quan trọng nhất trong bộ sách của hắn chính là Tống Dương, lão biến Tống Dương thành nhân vật uy phong khắp nơi, Nhâm Sơ Dung vẫn muốn giúp lãokhông bị quan gia truy nã, sự việc cũng đơn giản, đúng lúc vừa mở miệng nói gì đó, đột nhiên một chuỗi thiết trạm ở phía xa xa vang lên, đây là tín hiệu phía trước của các vệ sĩ truyền ra, tín hiệu có địch xâm phạm, hơn nữa số lượng còn không hề nhỏ.HồngB avệ vây quanh đều nhíu mày, trong mắt Tần Trùy lộ ra vẻ tức giận, không cần dặn dò gì, liền cử ngay một hồng vệ nhanh nhất đi theo hướng đó tìm hiểu tin tức.Tin tức nhanh chóng được truyền về, khiến mọi người cảm thấy bất ngờ, giặc đến không phải là sơn tặc thổ phỉ, càng không phải nhân sĩ giang hồ mà là một đám hòa thượng, đều là võ tăng, tổng cộng có hơn năm mươi người, bây giờ người đã bị ngăn cản, nhưng đám hòa thượng nói năng ôn ào, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ ra tay, đội quân đi đầu đã trợ giúp đúng lúc, là đuổi là giết, chỉ chờ hiệu lệnh phía sau.Nhâm Sơ Dung nhìn Đàm Đồ Tử:- Người truy sát ngươi là hòa thượng?Sau khi đợi lão xác nhận xong, Quận chúa hình như đã nghĩ đến gì đó, lại hỏi:- Vì ngươi viết ra bộ sách đó?Đàm Đồ Tử cười khổ gật đầu, Nhâm Sơ Dung cười lạnh một tiếng, khóe miệng hơigiật, đang muốn truyền lệnh xuống, đột nhiên tỉnh ra, gục đầu xuống lén lút cười, rồi sau đó đi tới bên cạnh Tống Dương:- Ngươi truyền lệnh đi.Tiểu Trấn quả thật đã bị Hồng Vệ khống chế, nhưng trong vòng 50 dặm đều là phong ấp của Thường Xuân Hầu, Tống Dương lại không để ý, nếu Quận chúa truyền lệnh, hắn cũng không sao cả, bây giờ mình truyền lệnh cũng không khách khí gì:- Thả cho vào đi, ta muốn nghe xem bọn họ nói thế nào.Vệ sĩ lĩnh mệnh truyền lệnh xuống, Tần Trùy thì quát khẽ một tiếng, Hồng Ba vệ trong trấn lập tức chia làm hai, hơn ba mươi người ở tại chỗ bảo vệ Công chúa, những người còn lại tản ra, đứng vào chỗ trên cao để yểm hộ, cung nỏ đều lên, nhưng không ẩn thân, bọn họ không phải muốn phục kích, mà là muốn tạo uy phongTạo khí thế.Tống Dương lại cúi đầu nhìn Đàm Đồ tử trên mặt đất, Tiểu Cửu vội chạy tới xem sự náo nhiệt.Nàng nói:- Nâng lão nhân gia lên trước.Lợi dụng lúc này, Thừa Hợp nói với Tống Dương:- Tăng nhân ở chùa miếu gần đây hoặc có tập võ, nhưng không có chùa nào cũng nhiều võ tăng như vậy, hẳn là mấy chùa tập trung lại.Ngay tại chỗ Đàm Đồ Tử được nâng lên, khi bước vào nha môn, tiếng ồn ào truyền tới, phần đông hòa thượng bị vệ sĩ dẫn dắt, đến gặp Thường Xuân Hầu.Hòa thượng phần lớn đều rất khôi ngô, bước chân có lực, hoặc mang giới đao, hoặc cầm tăng côn, đặc biệt người cầm đầu, tuổi mới ngoài ba mươi, vẻ mặt dữ tợn cao lớn vạm vỡ, trong tay cầm cây trượng thô, rất có uy lực.Khi hai bên cách nhau chỉ hơn mười trượng, Hồng Ba vệ liền quát đối phương dừng lại. Tống Dương không chú ý tới thân phận, liền mở miệng hỏi:- Đến trấn này làm gì?Người cầm đầu đám tăng nhân, mắt sáng như đuốc, nhìn Tống Dương:- Đàm Đồ Tử truyền bá ma đạo tà thuyết mê hoặc dân chúng, bổn tọa chỉ truy tìm người này, những người không liên quan tránh ra.Mộ Dung huyện lệnh ánh mắt khôn khéo, thấy Quận chúa có ý bảo vệ Đàm Đồ tử, cười lạnh một cái rồi mở miệng nói:- Hòa thượng bắt người, lại bắt quan viên triều đình lảng tránh sao?Hắn đột nhiên cao giọng, giọng điệu rất uy nghiêm:- Ngôn từ của ngươi và mưu phản có gì khác nhau đâu!Đại lão gia mở miệng liền giơ cái mũ mão trên đầu lên, khí thế của hòa thượng quả nhiên kiềm chế một chút, nhưng trong ngữ khí không có gì sợ hãi:- Yêu nhân hoành hành nhân gian, tuyên xướng tà ma quấy nhiễu thanh tịnh, ta là đệ tử nhà Phật đương nhiên phải tập trung diệt trừ, pháp chỉ khắp nơi, huệ lực bụng làm dạ chịu, Phật gia tự có phép tắc của phật gia, không có liên quan tới triều đình, đại nhân xin cho mở đi.Hòa thượng có pháp danh Huệ Lực một hơi một pháp chỉ, Tống Dương nghe tiếng chói tai lạ thường, nhíu mày nói chen vào:- Pháp chỉ của ai? Pháp chỉ gì?Huệ Lực lại nhìn Tống Dương, hỏi lại:- Ngươi lại là cái nào?Không cần Tống Dương mở miệng, Tần Trùy liền trả lời thay, báo lên “tên hiệu” của Thường Xuân Hầu”, sắc mặt của Huệ Lực khinh thường, lạnh lùng.Tống Dương cũng không ngạc nhiên, Đàm Đồ Tử nói sách là lời đồn mê hoặc dân chúng, “ nhân vật chính của “ yêu ngôn”, Tống kỳ sĩ khẳng định cũng là yêu nhân.Hòa thượng Huệ Lực không dám đối xử với hắn như thế, nhưng tuyệt không hề có ý hòa nhã, vẻ mặt không kiên nhẫn, cũng không để ý tới vấn đề trước đó của Tống Dương, hỏi thẳng:- Đàm Đồ Tử hiện đang ởđâu?Tống Dương cười, giơ tay chỉ huyện nha:- Chính là ở đó, các ngươi muốn bắt người, thì xông lên đi.Vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng vù vù xuất hiện, một Hồng Ba vệ trên nóc phòng ra tay, mũi tên nhọn công bằng, bắn vào trước chân hòa thượng cầm đầu, hòa thượng bất ngờ đồng thời ngẩng mặt nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện, một thanh nỏ đã sớm ngắm vào phía bọn họ, đặt bản thân trước mũi tên sắc bén như vậy mùi vị không dễ chịu chút nào,, sắc mặt các hòa thượng khẽ thay đổi.Tần Trùy lạnh lùng nói:- Chỉ cần vượt qua cây nỏ trên mặt đất kia, chính là ý đồ ám sát, tấn công huyện nha.Lời nói của Tần Trùy có thể hiểu được, hai tội danh đều là mưu phản, chết là cái chắc. Tống Dương cả người đều có phong độ của một hầu gia, chỉ vào nha môn, cười với bọn họ, nói:- Đàm Đồ tử ở bên trong.Huệ Lực tay cầm thiền trượng, cắn răn và dùng sức mình, một lát sau hòa thượng gầy một chút kéo Huệ Lực trở lại.Hòa thượng gầy mắt nhỏ, miệng mỏng, xem dáng vẻ là nhân vật khôn khéo, giống Huệ Lực, không để ý tới đám người Tống Dương, chỉ nói với Mộ Dung huyện lệnh:- Bần tăng Huệ Ngôn, bái kiến đại nhân. Đại nhân nhận yêu tà hoặc chỉ là nhất thời, ta trước tiên lui lại đợi, đợi ngày mai lại tới, mong rằng lúc đó đại nhân có thể tỉnh ngộ, cùng ta niệm phật từ bi:Nói xong, gật đầu với huyện lệnh, quay ngườiđem đám tăng nhân rời đi.Không ngờ lại là một tiếng động nhỏ. Cây tên thứ hai xuất ra từ trên cao bắn xuống, nhưng cây tên này chỉ nhằm vào hàng cuối cùng của đám hòa thượng, lại khiến bọn họ một phen kinh hồn, Tần Trùy lại lần nữa mở miệng:- Vừa rồi mới nhận báo án của người họ Đàm, có ác tặc hành hung vô cớ làm đả thương người, chư vị lưu lại trước, đợi quan gia điều tra rõ sự tình, làm rõ mới có thể đi.Vị Hỏa hòa thượng này không hiểu ra sao, từ Thường Xuân Hầu cho tới Quận chúa đều không coi ra gì, nếu không hỏi rõ cứ để bọn họ đi như vậy, Tần Trùy này Hồng Ba vệ cũng không cần làm nữa đi.Hòa thượng rút cuộc vẫn là hòa thượng, làm sao có thể đấu lại với lão binh Tần Trùy, bây giờ tiến thoái lưỡng nan, đứng tại chỗ nhíu mày, mà lúc này, đột nhiên mặt đất rung lên, tiếng vó ngựa ù ù từ xa vọng tới, quân Hồi Hột biết có chuyện, A Lí Hán ra lệnh một tiếng, ba trăm kị sĩ truy phong đuổi tới. Bọn họ biết tin quá muộn, nhưng tốc độ xuất binh tuyệt không hồ đồ, từ ngựa tới người, nhanh chóng tới, trước sau chỉ mất một chút thời gian.Ba trăm kỵ sĩ trên chiến trường bình nguyên không nhìn thấy rõ, nhưng khi tề tụ ở thị trấn nhỏ thì uy danh rất lớn.Mà đoàn ngựa người này là “thể diện” của nước Hồi Hột cũng là tinh nhuệ, sau khi vào Yến Tử Bình, đường tuy hẹp nhưng trận thế bất loạn, đội lớn chia thành nhiều đội nhỏ, lấy tiếng kèn làm lệnh phối hợp tác chiến, nhanh như chớp liền vọt tới, tuấn mã hí lên, võ sĩ hô quát, loạn đao đều đã rút ra sáng loáng bao phủ ánh mặt trời, ánh đao chiếu rọi bốn phương, hoàn toàn không có ý dừng bước.Thẳng tới chỗ bọn họ ba mươi bước, Tống Dương mới xua tay về phía kỵ binh, A Lý Hán vẫn luôn nhìn Vương gia, đợi hắn ra hiệu, trên ngựa giơ tay, ba trăm kỵ sĩ tinh nhuệ ngừng lại, trong nháy mắt tiếng vó ngựa không còn, Hồi Hột thu thế.Các hòa thượng có lẽ võ công không tồi, nhưng sinh trưởng trong miếu chùa thanh tĩnh, nào biết được sự xung phong nơi chiến trường, lúc đó có vài người đã ngồi phịch xuống đất, nhiều người mặt tái đi. A Lý Hán hù dọa đoàn người xuất gia, bản thân cũng cảm thấy rất vô nghĩa, gãi gãi đầu rồi mỉm cười, diện mạo giống như lão béo, nụ cười vô cùng hiền lành.Mấy chục võ tăng đều chịu kích động không nhỏ, duy chỉ có “Huệ Ngôn” khôn khéo kia “ keng” một tiếng ném đao xuống, nói:-Thấy loạn không sợ hãi, gặp khốn vẫn ung dung, phật ở trong lòng tự thấy trong suốt, chư vị sư huynh, mời ngồi.Nói xong, hai tay đặt lên mặt đất, bất đầu lớn tiếng niệm kinh Phật.Các vị hòa thượng khác đều học theo dáng vẻ của y, ném vũ khí ngồi trên mặt đất tụng kinh.Thừa Hợp cười, Huệ Ngôn có vài phần tâm tư, khi tiến thoái lưỡng nan, còn có thể nghĩ ra cách xấu xa này. Xông lên phía trước cũng được, khinh miệt cũng thế, hai bên cuối cùng đều không động thủ, các hòa thượng cũng không làm gì, bây giờ đều “ buông đao lập địa thành phật”, quan sai cũng không thể đánh, nếu không truyền ra ngoài, thì sẽ đối mặt với các phật đồ thế nào.Thừa Hợp truyền mệnh lệnh thứ nhất:- Đoạt lại tất cả binh khí, đưa tới “Nam Uy” đi, xem thép này có nấu lại được không.-Nam Uy là tên công trường sản xuất vũ khí trong Phong ấp, Hồng Ba vệ lĩnh mệnh tiến lên, các hòa thường thờ ơ tiếp tục tụng kinh, Quận chúa càng không vội vàng, nhìn bầu trời, kéo Tiểu Bộ cười nói:- Đến giờ điểm tâm rồi.Nói xong, phất tay với đoàn người. Quý nhân, quan viên, nha dịch, quân Hồi Hột tất cả đều tản ra hết, quay về ăn cơm.Các Hồng Ba vệ trên cao không động đậy, sắc mặt lạnh lùng, trước khi Tần Trùy rời đi còn đặc biệt nói thêm một câu:- Tụng kinh là việc tốt, việc thiện, các pháp sư cầu nhiều phúc, ai cũng không thể can thiệp, nhưng nếu làm bậy, phần lớn vẫn là muốn tấn công nha môn.Không phải mệnh lệnh, nhưng các Hồng vệ ở lại giám sát đám hòa thượng vẫn gào to:- Tuân lệnh.Các hòa thượng thực sự không dám làm càn, ngồi xuống dễ đàng, nhưng ai biết nếu đứng lên, có thể theo “yêu tăng phản” không, theo tiếng quát là một tên nỏ phóng đến, Huệ Ngôn tạm dừng niệm kinh, giọng điệu thoải mái nói:- Chư vị sư huynh yên tâm, chớ nóng nảy, phương trượng đã sớm có an bài.Đám người Tống Dương trở về nha môn, trước tiên tới thăm Đàm Đồ tử, có Thường Xuân Hầu tự mình chẩn thương, lão Hán tự nhiên không có việc gì, miệng vết thương có thể rửa sạch, uống thuốc, thuốc bôi ngoài da cũng phải dùng tới, Đàm Đồ Tử tinh thần cũng khôi phục được một chút, nói ra những việc mình đã trải qua.Thật ra việc này, Lão Hán tự mình cũng vẫn hơi hồ đồ, thuyết thư tiên sinh coi như là nghề đê tiện, nhưng bên trong cửa cũng có kế thừa, phân biệt đối xử, bái tổ sư gia, lần trước lão có nghe đồ đệ đề cập tới, bắt đầu từ năm sau, lục tục có Phật gia đem giới tăng lữ tìm lão, tự cảnh cáo nói quyển sách mình viết ra có phật gia thanh tĩnh, về sau không được phép nói nữa.Hòa thượng Nam Lý không có thế lực giống hòa thượng Đại Yến, nhất quán ôn hòa làm điều tốt với mọi người, Thuyết thư tiên sinh mới không để ý tới lời cảnh cáo của bọn họ, nhưng không ngờ, rất nhanh có người bị phật đồ khiển trách. Lúc đó, Đàm Đồ Tử chưa xem lại xem có chuyện gì, bản thân hắn cũng là tín phật, bản thân cân nhắc, có thể phạm phải kiêng kị của tăng lữ gì đó trong sách, nếu bất kính sẽ không thể nói nữa, cũng là vì việc này, lão còn đặc biệt đi tới chùa Thanh Lăng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vnThanh Lăng tự là một ngôi chùa nhỏ không được xếp hạng, hương khói ảm đạm, nhưng Đàm Đồ Tử cảm thấy phật tổ nơi này linh nghiệm hơn so với chùa khác, cho nên trong mấy chục năm luôn tới đây lễ phật, khi nghèo đói không có tiền bố thí, đến nay dựa vào một bộ kỳ thư mà phát tài, còn luôn cúng một khoản tiền cho phật tổ trong chùa.Lão tới chùa Thanh Lăng, vốn là muốn hỏi phương trượng, sách của mình rút cuộc sai ở đâu, ý là biết sai để sửa, nhưng lão hòa thượng chỉ lắc đầu cười khổ, nhẹ giọng nói với hắn ba chữ:- Chạy trốn đi.Sau đó mặc cho lão truy hỏi thế nào, phương trượng cũng không nói thêm bất cứ điều gì nữa.Đàm Đồ Tử mới lờ mờ cảm thấy, sự tình e là phiền phức, đừng thấy lão chỉ là một người hầu trà, nhưng cả đời trà trộn phố phường, cũng có vài phần trí tuệ, ra khỏi cửa chùa liền tĩnh tâm, cẩn thận ngẫm nghĩ việc này.Hòa thượng muốn đối phó với mình, liên quan tới tôn giáo, bình thường quan phủ hẳn sẽ không can thiệp, nếu chẳng may khiêu khích phật đồ không hài lòng, quan phủ sẽ bị triều đình trách phạt, mặc kệ chạy tới đâu, Đại lão gia địa phương sẽ nhắm một mắt, mở một mắt, giả bộ như không nhìn thấy.Nguyên nhân của việc này vẫn là vì bộ “Thuyết kỳ sĩ” kia, vậy là trốn đến phong ấp của nhân vật chính Tống thần tiên, ý nghĩ này của Đàm Đồ tử chính xác vô cùng, hòa thượng nói Yêu ngôn mê hoặc dân chúng, yêu ngôn của lão đều là khen Tống Dương, nếu Tống Dương không bảo vệ cho lão, thì khác nào tự thừa nhận mình là yêu nhân.Khi Đàm Đồ Tử trốn đi, Tống Dương đã khởi hành rời khỏi kinh sư. Người trước là vội vàng thoát thân, sợ mình chạy không đủ nhanh; người sau hành trình thong thả, ven đường các châu phủ đều nhiệt tình đón chào, muốn không ăn cơm cũng không được. Do đó, Đàm Đồ tử đến Yến Tử Bình muộn hơn Tống Dương mất một ngày.Nhưng khi trốn chạy, không biết sao làm để lọt tin tức, các chùa miếu ven đường đều truy sát lão, may mà Đàm Đồ Tử khi còn trẻ thích vũ đao xách côn, cũng từng xông pha nơi giang hồ, thời gian mấy năm nay cũng không buông tay, có được thân thể tốt, lúc này mới kiên trì chạy tới Yến Tử Bình, chỉ là hai ngày trước, khi phá vây bị chém trúng một đao.Quả nhiên là nổi tiếng kinh sư, cho dù bản thân lão cũng không hiểu rõ sao hòa thượng lại bảo lão là Yêu ngôn lừa người, cho dù lão Hán bị trọng thương trong người, nói những việc mình đã trải qua, vẫn là rất mực hào khí. Nề hà gì thời gian quá dài, đoàn người không nỡ không nghe, bụng đói kêu lên thầm thì, đành phải đem cái bàn lại, vừa ăn điểm tâm vừa nghe chuyện cũ.Kể đến đoạn này, Đàm tiên sinh nặng nề đi ngủ, Nhâm Sơ Dung nhìn Tống Dương, tỏ vẻ xin lỗi:- Đầu năm, ngươi nhờ ta điều tra động tĩnh của hòa thượng, lúc đó chú ý một hồi, nhưng nhìn thấy họ không thấy có quá nhiều động tĩnh, việc trong phong ấp lại nhiều, tạm thời bỏ đấy, không nghĩ đến.Tống dương cười:- Ngươi muốn nói xin lỗi, ta chỉ có thể dập đầu đáp lễ.Thừa Hợp cũng cười, quay lại chủ đề:- Việc này chưa xong, ai cũng hiểu, mấy chục võ tăng kia tiến vào là tự tìm rắc rối, phía sau chắc có người điều khiển, nhanh thì hai ba ngày, chậm thì năm bảy ngày nữa sẽ tới.Tiểu Bộ “ a “ một tiếng, căm giận buông bát cháo xuống:- Chả trách bọn họ dám bao vây phong ấp, thật sự muốn tạo phản sao?Nhâm Sơ Dung cười tủm tỉm, gắp miếng rau bỏ vào bát cho Tiểu Bộ:- Bao vây là không thể, bọn họ dám đánh Thường Xuân Hầu thì dám giết, nói đến trời còn không sợ, theo tỉ thấy, vẫn là giống với đám hòa thượng bên ngoài, tiến vào chơi xấu thôi.Tiểu Bộ khó hiểu:- Chơi xấu?- Mấy chùa lớn, mấy chục lão hòa thượng, tăng lữ trong miếu, tập kết tín đồ xung quanh cùng nhau vào trong phong ấp ngồi niệm Phật, muốn chúng ta giao ra Đàm đồ đệ, cũng không có chiêu gì mới mẻ hơn.Tống Dương giải thích tiếp.Đôi mi thanh tú của Tiểu Bộ chớp chớp, gắp rau rầu rĩ nói:- Thật muốn lên tới vài nghìn người, lại đem theo cờ hiệu Phật tổ, không đánh không náo động yên tĩnh ngồi thị uy đánh chết đồi chẳng khiến dân biến hay không, theo đuổi không để ý tới nhưng biện pháp nào thật sự muốn làm ra việc náo loạn lớn như vậy, Hoàng đế cũng khiến ngươi giao người, nên làm gì bây giờ?Từ chỗ của Phong Long, khẳng định sẽ lựa chọn trấn an lòng người, đây là việc ngay cả Công chúa điện hạ cũng có thể nghĩ được.Đúng lúc này Tống Dương thoải mái thật sự, lắc đầu nói:- Không cần lo lắng, đến bao nhiêu, náo động lớn hơn còn không sợ, mấy vị hòa thượng vì sao mang ta ra làm bia ngắm bắn, giết ta oai phong lắm sao, bọn họ định cái gì đây.Nhâm Sơ Dung nhún vai:- Điều tra qua rồi nói sau, đoán cũng vô dụng, lần này điều tra cẩn thận một chút.Nói xong, buông đũa đứng dậy, nói với Tống Dương:- Ta phải ra công trường và sơn trang, ngươi không cần theo đi, vừa mới trở lại thị trấn, nên đi xem xét một chút, thăm hỏi bà con ở trong trấn.Phong ấp mới nhìn, không biết được có bao nhiêu việc cần Thừa Lân giải quyết, không biết là cảm thấy hòa thượng gây rối không đủ sợ, hay tin tưởng đối với Thường Xuân Hầu, Nhâm Sơ Dung căn bản không để tâm đến mấy chục vị hòa thượng còn đang ngồi tụng kinh ở ngoài kia.Nàng không đề cập tới, Tống Dương cũng không đề cập tới, Nhâm Tiểu Bộ cũng không đề cập tới, vừa cùng với tỷ tỷ đi ra ngoài, vừa hỏi:- Đám hòa thượng bên ngoài làm sao bây giờ?Nhâm Sơ Dung cười:- Không phải chuyện tốt, chờ bọn chúng niệm cho khô lưỡi khô miệng, quả đắng sẽ đến, tính của Tống Dương muội còn không biết hay sao?Tiếp đó Nhâm Sơ Dung chuyển đề tài:- Đúng rồi, có chuyện gần đây rất gấp, buổi tối ngủ không được, muội lại ngủ không ngon, phiền thật nha, tỷ đã trả tiền, xin Tề lão hán tạm thời đưa con của hắn đi, đem nhà của lão thuê lại, vừa sai người đi thu dọn, đêm nay muội qua đó ngủ đi.Tiểu Bộ gương mặt đỏ bừng, Tề lão hán là hàng xóm của Tống Dương, hai nhà liền một bức tường…Kỳ thật so với việc tối qua không liên quan, Nhâm Sơ Dung ở trước mặt Tống Dương chứng thực việc này, nhưng Tề lão hán hành động chậm chạp, ngày hôm qua còn chưa kịp đi.Lúc này Nhâm Sơ Dung quay đầu, giơ tay nắm hai má của Tiểu Bộ, cười cười:- Vừa rồi muốn hỏi muội, sáng nay khí sắc muội thế nào tốt vậy, có phải trong mộng ăn vụng trái thần tiên không?Tiểu Bộ cười hi hi một hồi:- Không phải trái thần tiên, là pháp thuật thần tiên, trở về cũng cho tỷ học.