Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 196: Chương 196: Nhị ngốc mời khách (P2)




Nhâm Sơ Dung tâm tư so với Tống Dương không hề thua kém, những băn khoăn trong lòng hắn, Quận chúa hoàn toàn có thể nghĩ được, hạ giọng nói:- Nếu không,…nuôi dưỡng chúng đi!Chim Thái Thản về sau đói bụng, khả năng sẽ lại tới phong ấp kiếm ăn, vậy cung cấp cho nó trâu dê, không để chúng đói, mỗi ngày được ăn no, tự nhiên sẽ không việc gì.Càng quan trọng hơn, hơn một trăm con chim hung hãn này đến tột cùng là dạng lực lượng gì, cho dù Nhị ngốc cũng có thể dự đoán được. Lưu gia quân nghe Nhị ngốc, Nhị ngốc nghe Tống Dương, nếu quả thực huấn luyện thích hợp, đây là “ đội quân chiến lực, cũng chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, thực nếu có thể giữ bọn chúng trong tay, thực lực của Thường Xuân Hầu quá bành trướng rồi.Chỉ có điều Nhâm Sơ Dung lại càng buồn rầu, đám ác điểu đó tiêu thụ lượng thức ăn lớn, sợ là trên đời này nuôi chim tốn nhất, là tiền.Nhị ngốc nào biết Thừa Hợp đang buồn rầu, nghe nàng nói có ý nuôi nấng Lưu gia quân của mình, cảm động nước mắt rơi xuống, tay trái bắt tay của Tống Dương, tay phải bắt tay của Thừa Hợp, muốn nói gì, nhưng nói không nên lời, nghẹn ngào một lúc lâu, chỉ nói được vài chữ:- Ngọn núi hoang tàn chim đều bị chết đói…Lập tức miệng mím lại run run, không nói được lời nào nữaTống Dương hơi bất ngờ, hắn không biết nguyên nhân hậu quả, chỉ là thấy Nhị ngốc nhất thời cao hứng lấy gia súc của Cố Chiêu Quân ra mời “ khách “, truy hỏi:- Ngọn núi hoang? Nói vậy là có ý gì?Mộc Ân đi lên trước nói:- Trong hai năm nay mấy mạch nước trong núi xuất hiện chút thay đổi, nước có độc, độc tính không mạnh, người thường uống vào không hề gì, nhưng ảnh hưởng tới muông thú và cây cỏ, nhìn bề ngoài không có nhiều thay đổi lắm, nhưng trên thực tế núi hoang đi rất nhiều.Nói xong, dừng một chút, Mộc Ân lại giải thích:- Hẳn là do động đất ba năm trước, có lẽ mạch nước thay đổi dòng chảy, chảy qua nơi có độc, hoặc có lẽ dòng nước độc ngầm giờ mới xuất hiện, hợp với mạch nước cùng một chỗ, tóm lại không tránh được liên quan đến trận động đất đó.Tống Dương phản ứng rất nhanh: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn- Sơn Khê Man đó đâu?Mộc Ân lắc đầu:- Núi hoang rồi, bọn họ đương nhiên cuộc sống cũng không dễ chịu, thực vật ngày càng ít, hiện tại đang thương lượng kế hoạch di dời.Tống Dương nhíu mày:- Chuyện như vậy, ngươi hẳn nên nói với ta sớm một chút để ta biết, ta dù nghèo vẫn có thể tiếp tế cho bọn họ.Hiếm có, trên gương mặt Mộc Ân ngoại trừ vẻ u ám cũng không có biểu hiện gì khác, hiện ra một nụ cười khổ:- Ta cũng lần này vào núi mới biết, từ khi theo ngươi làm việc, ta ít khi về thăm đồng tộc.Tống Dương là sắc mặt không khỏi nhăn nhó, nguyền rủa trong người. Ngươi, Mộc Ân dẫn ba trăm Sơn Khê Man cùng hắn thì không tính toán có thể sống bao lâu, Mộc Ân dễ dàng không trở về trong núi, cũng là bởi cô ta hiện giờ cùng lời nguyền có mối liên kết, sợ hãi sẽ thông qua mình đem vận hạn cho đồng tộc.Tống Dương lắc đầu cười khổ, bà cố tin tưởng không có cách nói khác, nhưng bảo vệ đối với đồng tộc cũng giống nhau không có cách nói khác.Thừa Hợp lại cắn răng:- Giúp! Trời sáng ta sẽ kiểm tra lại việc này, thu mua lương thực đưa vào trong núi.Không có thực phẩm, người Man sớm hay muộn cũng rời đi, Nhâm Sơ Dung phải giữ các nàng lại, huống chi cũng không riêng là “ giúp đỡ, quan hệ, Tống Dương và Sơn Khê Man đã hỗ trợ lẫn nhau, đã sớm được cho là bằng hữu “.Tống Dương đưa mắt nhìn Nhâm Sơ Dung, nàng hiểu được ý hắn, đáp lại bằng một nụ cười:- Không có cách nào, chỉ có thể tìm phụ vương vay tiền.Mấy ngàn người Sơn Khê Man, hơn trăm con chim Thái Thản, Thường Xuân Hầu ở tình hình hiện tại thật không nuôi nổi.Cho tới lúc trời sáng, quân Lưu gia mới ăn uống no nê, quân do Nhị ngốc mang tới, ăn xong trở về tổ trong núi nhanh như chớp giật. Đám người Tống Dương cũng trở lại nha môn, Tiểu Bộ tiễn Sơn Khê Man trở về, Thừa Hợp bận rộn không ngớt, trở về nhà vay tiền, sắp xếp kế hoạch chọn mua lương thực mấy việc này chung quy không bằng những thay đổi nhanh tới Sơn Khê Man, Thạch Lão Đầu cùng với quân Lưu gia, vốn tưởng rằng bọn họ đều có thể tự cung tự cấp, không ngờ hết thảy đều cần nuôi dưỡng rồi.Còn lần ăn cơm này của quân Lưu gia, đã đem tới cho Tiêu Kim ổ tổn thất không nhỏ, lão Cố hiện tại chưa nói gì, nhưng Tống Dương sao có thể không bồi thường cho lão.Tống Dương biết tiền là thứ tốt, nhưng từ trước tới giờ chưa từng rơi vào cảnh thiếu tiền, A Hạ theo quà tặng hậu hĩnh từ Hồi Hột tới, tuy rằng “ sính lễ, một phần là cho người Hồng Ba phủ, mà ban thưởng chau ngọc quý giá cho vị Vương gia này, mà những chau báu này còn đều có một giá trị khác ví như trên hoàng kim đao, có tiền bối hộ vệ Thánh Hỏa vương khắc dấu chú văn, ví như Hỏa Tâm Ngọc Thụ, từng là đại Khả Hãn khai quốc của dân tộc Hồi Hột lúc tuổi gà nhàn tản tự tay làm nên…Mấy thứ này quả thực đáng giá, nhưng lại không thể biến thành của cải tiền mặt, con mắt của Tống Dương đảo qua đảo lại, cân nhắc biện pháp kiếm tiền, Nhâm Sơ Dung trong lúc vô tình liếc thấy vẻ mặt của hắn, xì một tiếng bật cười, lắc đầu nói:- Ngươi chớ nghĩ ngợi nữa cho dù nghĩ ra cũng e lệch mất phương pháp, có lễ lại gây họa, tốt nhất cứ yên ổn chút đi.Quả thực Tống Dương nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là phương pháp cướp của người giàu chia cho người nghèo. Lúc này vốn là thanh toán tổn thất ở công trường của lão Cố, bước chân phiêu phiêu từ ngoài đi đến, Tống Dương nghi hoặc:- Nhanh như vậy đã tính được rồi sao?Trải qua một lúc lâu, Cố Chiêu Quân đã khôi phục lại thần khí thường ngày, cười nói:- Ta cũng không sốt ruột, ngươi gấp gáp cái gì. Vừa mới nhận được truyền thư, có bằng hữu tới cửa, khẩn trương dọn dẹp một chút, cùng ta đi đón khách.Còn không hiểu Tống Dương đặt câu hỏi, thì Hồng Ba Vệ đến đưa tin, có một đội quân đi vào gần phong ấp, xin gặp Thường Xuân Hầu, đối phương rất khách khí, mà tên hiệu báo lên cũng cực kỳ cổ quái:- Chó săn họ Tạ.Tống Dương bất ngờ nhiều, cũng thực vui vẻ, cười nói:- Bạch tiên sinh đến đây?- Không chỉ vậy, còn có vợ ngươi!Trên đường đi đón chó săn họ Tạ, Cố Chiêu Quân sơ lược nói qua, lần này Bạch tiên sinh đưa Tạ Tư Trạc tới đây, một là xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Tạ Tư Trạc ở Nam Lý, so với ở Đại Yến an toàn gấp ba lần, mặt khác còn biểu lộ rõ thái độ kết minh, Có lẽ lo lắng Tiểu Bộ, Thừa Lân sẽ không vui, lão Cố âm lượng tăng lên, còn cố ý thêm một câu:- Đứa trẻ đó, nói trắng ra, chính năm đó Tạ Bàn Tử dùng cách này để đền đáp ân tình của ngươi, hiện tại hai nhà đều đảo lộn, không ai có thể để trong lòng.Tống Dương cười ha hả, không nói thêm điều gì, kỳ thật cũng không cần nhiều lời.Sơ Dung, Tiểu Bộ đã biết thân thế của Tống Dương, đương nhiên cũng hiểu được Tạ Tư Trạc là vợ của hắn, nghe xong những lời của lão Cố, hai tỷ muội nhìn nhau cười, trong lòng cũng không có chút cảm giác không tự nhiên, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.Mặc dù hợp tác cũng phản tặc nước Yến, Tống Dương vẫn là chính mình, không phải là Phó lão Tứ.Tống Dương căn bản không phải họ Phó, người sai vặt phía trước giống như đang trong lễ ngân hôn (lễ kỳ niệm hai lăm năm ngày cưới), lúc thành hôn, hắn cũng không để ý, một việc này Tiểu Bộ và Thừa Hợp vốn cũng hiểu được.Sau đó không lâu, cả bọn Tống Dương nửa đường nghênh đón đội ngũ chó săn họ Tạ, nhân số đối phương không tính là nhiều, tổng cộng hơn hai mươi kỵ binh, Bạch tiên sinh từ xa liền xoay người xuống ngựa, dọc đường nhỏ chạy tới, trước sau cười vờ vịt, cúi đầu khom lưng:- Khiến Thường Xuân Hầu đích thân ra nghênh đón, Bạch Bàn Tử kinh sợ, không dám nhận, không dám nhận.Lão và Cố Chiêu Quân vẫn có liên hệ, Tống Dương sau khi chuyện xảy ra liền trở về nước cùng với tình hình trong phong ấp phần lớn nắm rõ, dựa vào tâm tư của lão, đương nhiên trước mặt Công chúa, Quận chúa sẽ không gọi Tống Dương một tiếng:- Cô gia!Bạch Bàn Tử gọi phu nhân của mình, khách khí một trận, ngăn đón không được, thế nào cũng phải thỉnh an Công chú và Quận chúa, lại cùng với Cố Chiêu Quân, một vài kỳ sĩ quen biết gọi một tiếng, thi lễ chu toàn, sau đó mới nói rõ ý đồ đến của mình, cùng với những điều lão Cố nói lúc trước không sai biệt lắm, chẳng qua đổi lại cách nói uyển chuyển hơn, về phần vợ hắn căn bản không đề cập tới.Đi theo Tạ Tư Trạc xuống xe đi vào, vốn khi danh môn, thế nhưng gia tộc không nề hà, nàng muốn chào hỏi đúng cấp bậc lễ nghĩa, Tống Dương sao có thể nhận lạy của nàng, hắn không làm được điều gì, Nhâm Sơ Dung từ bên cạnh ngăn cản Tạ Tư Trạc, lập tức cả kinh:- Tay nàng lạnh vậy.Nói xong, đem hai tay của đối phương ủ trong lòng bàn tay mình, trao cho nàng chút hơi ấm.- Thân thể của ta vốn không khỏe, từ nhỏ đã như vậy. Tạ Tư Trạc nhẹ nhàng rút tay ra cũng không phải cự tuyệt sự quan tâm của quận chúa, đơn giản nàng trước giờ chưa từng gặp cha mẹ, cũng không có thân nhân, không có thói quen thân mật như vậy.Thừa Hợp cũng không để ý, chỉ cười cười:- Trấn rất thanh tịnh, Tống Dương là đại phu tốt, tu dưỡng một trận là không ngại nữa, đến lúc đó sẽ bảo Tiểu Bộ đưa nàng vào núi săn thú.Tạ Tư Trạc lộ ra nụ cười nhạt, cũng không có gì vui mừng, nàng chỉ cười có điều bởi vì nghe được thiện ý của Quận chúa, hẳn là hướng về đối phương mỉm cười đáp lại.Tiểu Bộ sớm đã mang bộ mặt kinh ngạc, nhìn Tạ Tư Trạc từ trên xuống, trong miệng không ngừng tấm tắc:- Không ngờ có người đẹp như vậy, trông thật rạng rỡ.Tạ Tư Trạc vẫn gật đầu, mỉm cười, trong ánh mắt không thấy niềm vui, trên nét mặt cũng không lộ ra tia phiền não, nàng dùng tay trái nắm lấy tay phải của mình, hai tay đều lạnh nên cũng không nhận ra tay mình lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.