Trên đường ngàn vạn dân chúng đổ ra hoan hô chỉ trỏ, Tống Dương người được Minh Vương chỉ điểm, được ban cho kim thân bất bại là người nào; Tam đệ tử Bồ tát chuyển thế là người nào; Quỷ Cốc tử mang đôi mắt xanh xuyên thấu U Minh, năm ngón tay trái Quỷ cốc tử tính hết thiên hạ là người nào; người nào là Hỏa chân nhân tam muội chân tủy, đã đọc lên pháp chú gọi lửa; người nào là Lưu Nhị thường ngày vẫn cười ha hả ngây ngô giúp tất cả mọi người, khi tức giận thoắt ẩn thoắt hiện giữa vạn quân, có sức của ngàn người..Một năm trước, khi nhất phẩm lôi ở Tình Thành Yến dân hô mắng như sóng trào, một năm sau, trở về quê hương con dân Nam Lý hoan hô long trời lở đất.Ngay cả Hồ đại nhân cũng có chút thất thần.Bước đi trong vinh quang vô tận, Hồ đại nhân tiến vào trong cung kiến giá. Ném hết lễ nghi phiền phức, Phong Long Hoàng đế vui vẻ khác thường, ca ngợi tất cả mọi người có thể sống mà quay về một phen, sau đó thượng triều, luận công ban thưởng.Khen ngợi một hồi, Phong Long lại ban cho mọi người được ngồi xuống trước điện, Hoàng đế còn trẻ, tâm tư rất hoạt bát, cười nói:- Gần đây trong thành có ra một bộ sách mới, rất hay, các ngươi cũng thử nghe một chút!Nói rồi, vung tay lên, một vị tiên sinh đứng bên cạnh chư vị kỳ sĩ tiến lên đọc, do thời gian có hạn, thuyết thư tiên sinh cũng chỉ chọn một hồi gay cấn nhất, sau khoảng non nửa canh giờ, chờ ông ta nói xong, ngay cả Nhị ngốc cũng đỏ mặt.Phong Long Hoàng đế nghe chưa hết, nhưng có lẽ không thể khiến cho Hoàng đế nói đến tận lúc lâm triều ngày mai, sau khi ban trà, khen ngợi các kỳ sĩ và sứ đoàn vài câu, phất tay ra hiệu cho mọi người đi xuống nghỉ ngơi:- Tả thừa tướng ở lại, theo trẫm tới đây.Hồ đại nhân theo Hoàng đế vào Ngự thư phòng, sau khi đuổi lui tất cả nội thần, bèn kể hết tất cả chuyện ở biên qua, chuyện có liên quan đến đêm hôm đó ở Tình thành, tất cả đều kể lại cẩn thận một lượt.Nghe kể, Phong Long nhíu mày, vài lần cười lên tiếng, như nghe kể chuyện cổ tích.Nghe xong, sắc mặt hoàng đế cũng bình tĩnh lại:- Theo như cách nói của ngươi, Tống Dương là họa tinh?- Trận bạo loạn ở Tình Thành không thoát khỏi quan hệ với Tống Dương. Người giả trang Yến Quốc sư kia là nghĩa mẫu thân của hắn, đã đủ thấy rồi.Hồ đại nhân không giấu diếm Hoàng đế cái gì, cho dù muốn cũng không giấu được, cũng không phải chỉ có mỗi lão và Tống Dương may mắn còn sống mà quay về. Hồ đại nhân lại nói:- Vạn tuế gọi là họa tinh hoàn toàn xứng đáng, tuy nhiên… họa Tống Dương gây ra là họa của Đại Yến.Phong Long lại hỏi:- Sau lưng Tống Dương, có liên quan đến thực lực phản tặc của Yến Quốc, ngươi xem, thực lực của phản tặc này thế nào?Hồ đại nhân lắc đầu:- Cụ thể thì không hiểu hết, nhưng có thể trong một đêm náo loạn cả Tình Thành, làm cho Cảnh Thái phải trốn khỏi Hoàng cung, mặc dù có vẻ giống như trùng hợp, nhưng cũng nhìn ra có liên quan đến thực lực phản tặc Yến Quốc…Trên đường về, thần từng đồng hành với Cố Chiêu Quân, chó săn họ Tạ, Hổ Phách, những người này thực sự đều là người lợi hại, vả lại ai nấy đều hận Cảnh Thái tới tận xương tủy. Tuy nhiên bọn họ lại vô hại với Nam Lý ta.Phong Long trầm ngâm một lát mới lại hỏi:- Theo ngươi thấy, nếu có ngày Cảnh Thái đòi người của trẫm, muốn Tống Dương, trẫm có nên đồng ý không?Những lời này Vạn tuế đã muốn hỏi lâu rồi, căn bản chưa cần suy nghĩ, nhưng gần đây, Phong Long lại thêm một tật xấu, trầm ngâm.. Vạn tuế cảm thấy làm thế sẽ có vẻ mình khôn khéo, là đã suy nghĩ cặn kẽ.Rầm một tiếng, Hồ đại nhân đột nhiên quỳ rạp xuống:- Lời của lão thần, nếu Thánh thượng nghe có nghịch ý…Không đợi lão nói xong, Phong Long xua tay:- Đứng lên, ngồi xuống. Cứ nói, không sao.- Nếu vài năm trước Tống Dương chỉ là một vô danh tiểu tốt, Cảnh Thái đòi người của Vạn Tuế, giao cho lão là phải, không có gì quan trọng. Nhưng hiện tại, trong lòng trọng thần đều biết Tống Dương cứu Hồng thành, đốt lửa thiêu Yến cung, đoạt lại độc nguyên, con dân đều biết Tống Dương dương oai ở Tình thành, vì nước mà đoạt được vinh quang nhất phẩm lôi. Trong thâm tâm thần, dân, hắn đều là người có công, công lớn! Bất kể nguyên nhân gì, giao hắn cho Đại Yến sẽ đều khiến cho thần tử tâm lạnh, vạn dân ý lạnh, việc này tuyệt đối không thể làm được!Phong Long không tính là quân chủ anh minh, nhưng đạo lý cơ bản đó thì vẫn hiểu được, mà lời của Hồ đại nhân cũng là điều Vạn tuế gia hắn muốn nghe, liền cười gật đầu:- Nếu chẳng may Cảnh Thái thực sự phát điên, phát binh tấn công Nam Lý ta thì sao?Nói xong, Hoàng đế cũng cảm thấy mình có vẻ hơi yếu thế, lại vội cười lạnh bổ sung:- Trẫm không sợ Đại Yến của y, có điều động đến việc binh đao, sinh linh đồ thán dân chúng lưu lạc, trẫm không đành lòng.- Vạn tuế từ bi, thuận lòng trời yêu dân thần phật đều chứng giám!Hồ đại nhân cao giọng tán tụng:– Chuyện này… Lão thần nghĩ không giao Tống Dương cho Yến quốc chỉ là một lý do để Cảnh Thái khai chiến, nếu giao Tống Dương cho Đại Yến sẽ cho Cảnh Thái một ngàn lý do tấn công Nam Lý ta.Lời Hồ đại nhân nói có hơi khó hiểu, Phong Long chớp chớp mắt, không muốn thừa nhận mình nghe không hiểu, cũng không muốn cứ như thế mà gật đầu đại. may sao Tả thừa tướng hạ giọng, lại nói tiếp:- Nghịch tặc Tống Dương công khai đại loạn mồng tám tháng chín là nghe Hoàng đế Nam Lý sai khiến, nghịch tặc Tống Dương cung khai, Hoàng đế Nam Lý phái rất nhiều gian tế nhập cảnh, xúi giục dân chúng làm loạn; nghịch tặc Tống Dương cung khai, phản tặc trong Yến Quốc là được triều đình Nam Lý giúp đỡ. Một khi Tống Dương rơi vào tay Cảnh Thái, vô số lý do cũng đều là do hôn quân kia nghĩ ra.Phong Long bừng tỉnh ngộ, vỗ lên án thư, có vẻ tức giận, tuy nhiên rất nhanh đã hiểu ra, những lời vừa rồi là Hồ đại nhân nói, chứ không phải Cảnh Thái lão nói.Mà Hồ đại nhân còn chưa nói xong:- Cảnh Thái ngu ngốc tàn bạo, nhưng trong triều cũng có mấy người thông minh, bọn họ sao không rõ, kỳ sĩ sứ đoàn ta là người có công của Nam Lý, chuyện thể hiện oai danh quốc thể có thể nào không duyên cớ bởi vì cái tội “có lẽ có” mà chuyển bọn họ cho bổn quốc xử lý? Nếu thực sự có một ngày bọn họ dám mở miệng đến đòi Tống Dương, chứng tỏ bọn chúng lòng lang dạ sói, đã chuẩn bị xâm lược Nam Lý ta. Có đưa Tống Dương ra hay không bọn chúng đều sẽ đánh, nhưng đối với Nam Lý ta, Tống Dương có ở hay không lại khác nhau rất lớn.Phong Long hiểu, cười:- Không sai, Tống Dương có quan hệ rất sâu với phản tặc Yến Quốc. Nếu thật sự Yến Quốc đánh tới, tác dụng của hắn không nhỏ đâu.Tả thừa tướng nói rõ ràng rành mạch, Phong Long nghe được hiểu ngay, nhưng Hoàng đế còn chưa nghĩ đến một điều quan trọng khác. Nếu Yến Quốc muốn đòi người, Hồ đại nhân nhất định sẽ bảo vệ Tống Dương.Ngay như nhất phẩm lôi làm ví dụ, Tống Dương xem như chủ tướng Nam Lý, mà Hồ đại nhân mới thật sự là chủ quan sứ đoàn, trong mắt Cảnh Thái, họ Tống và lão Hồ rõ ràng ngang nhau. Nếu lão muốn giết Tống Dương, nhất định sẽ không bỏ qua Hồ đại nhân.Nếu Hồ đại nhân đồng ý Phong Long giao Tống Dương, cũng có nghĩa ám chỉ: ngươi trói lão già ta lại đưa nốt cho Cảnh Thái cho rồi.Phong Long nâng chung trà lên uống một ngụm:- Chuyện phong thưởng Tống Dương thì sao?- Thần nghĩ nên luận công ban thưởng. Tống Dương lập nhiều công huân, nên phong thưởng cao một chút, không nên quá sơ sài. Đương nhiên cũng không nên quá gióng trống khua chiêng, tránh kinh động đến bạo quân phương Bắc kia. Tóm lạiHồ đại nhân nói chậm lại:– Vạn tuế phái ra sứ đoàn là vì ước hẹn của năm nước, bạo loạn mồng tám tháng chín ở Tình thành là chuyện của Yến Quốc bọn họ, không chút quan hệ tới chúng ta.Đương nhiên sứ đoàn về tới nên được thưởng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vnTuy nhiên…:Lão dừng lại một lát nói xong, dừng một lát, câu chuyện vừa chuyển, lại kéo trở về:– Trọng thần trong triều còn có vài người không nhìn thấu tâm tư điên cuồng của Cảnh Thái, chỉ vì đều là huyết thống Hán, vẫn luôn muốn thân cận Đại Yến. Nếu có ngày, Yến Quốc có thư truyền đến, chỉ trích Tống Dương đã phạm tội, ép Vạn tuế giao người, sợ là bọn họ đều đồng ý…Phong Long khinh thường cười lạnh:- Trẫm không chịu, bọn họ còn muốn cãi sao?Hồ đại nhân mỉm cười:- Đương nhiên bọn họ không dám nói gì nữa, nhưng Vạn tuế cần gì phải làm cho chuyện này phức tạp hơn đâu. Thần đã ở chung với hắn một năm, không đếm được bao nhiêu lần nghe Tống Dương khi nói giỡn với người ngoài nhắc đến Hồng Ba phủ, mới rồi ở cổng Nam, còn tận mắt nhìn thấy một chuyện lạ.Lập tức Hồ đại nhân nhíu mày, kể hết chuyện Nhâm Sơ Dung trước đánh sau khóc với Tống Dương:- Theo như thần thấy, Thừa Hợp quận chúa và Tống Dương đã sớm có tình ý. Nếu hắn làm con rể Hồng Ba Phủ, đến lúc đó ai còn muốn giao người, trước hết hãy nghĩ qua tính tình Trấn Tây Vương đã.Huống chi Thường Xuân Úy, Quận chúa đều là thanh niên tài năng tuấn kiệt, vốn là một chuyện tốt. Có điều so sánh đôi vợ chồng son, gia thế thua kém xa, chỉ bằng Tống Dương tự mình đi cầu hôn hơn nửa sẽ bị Vương gia đánh ra khỏi phủ.- Trấn Tây vương trung thành và tận tâm, nếu có thể kết thành lương duyên, Tống Dương cũng sẽ tận tâm vì nước. Quả nhiên là một chuyện tốt.Hồ đại nhân quyết tâm nhất định phải trói Tống Dương lại với Nam Lý, nếu mối nhân duyên này thành sự thật, Cảnh Thái tuyệt đối không thể đem Tống Dương đi.Thực ra nếu nói công bằng ra, bình tâm mà xem xét, Tả thừa tướng cũng biết Tống Dương không tệ, mặt khác, bất luận cái gì, ít nhất ở Hồng thành hắn đã cứu mạng mình, thành toàn được cho hắn lão cũng vui.Phong Long nheo mắt cười:- Ý của ngươi là trẫm làm bà mối?