Ngày mùng hai tháng hai, Long Sĩ Đầu. Bầu trời xanh không gợn mây, gió thổi ấm áp, bên trong hoàng thành cờ bay phất phới.Ngoại trừ Trần Phản đã mất trí nhớ ra, từ chín Châu của Nam Lý đã tuyển chọn ra được rất nhiều kỳ sĩ có tài đang mặc trang phục chỉnh tề tụ tập ở cửa cung. Cao thủ thị vệ soát từng người, còn có chó săn ở giữa, cẩn thận ngửi ngửi mỗi người, toàn bộ không có bất cứ điều gì khác thường.Giờ Tỵ tới, mọi người xếp hàng chỉnh tề đi lên tiến vào kim điện, chỉnh đốn y phục hô to vạn tuế, Phong Long hoàng đế khen ngợi mọi người một phen, rồi sau đó khẽ khoát tay, thái giám trong cung vua cao giọng xướng dụ, đem quy trình chọn lựa quen thuộc đọc lại cho mọi người nghe một lần nữa. Lập tức trong cung tiếng chuông lớn ngân dài, mọi người rút ra khỏi kim điện, chờ ở ngoài, nghe thái giám gọi tên thì vào. Cuộc tuyển chọn cho ghế Nam Lý Phó lôi Yến quốc Nhất phẩm chính thức bắt đầu.Tống Dương xếp hạng cuối cùng, thời gian còn rất sớm, an tâm chờ đợi ở trong thiên điện, tĩnh tâm mà cân nhắc lí do thoái thác chính mình đã chuẩn bị, vô tình cũng cùng một cặp vợ chồng ngồi chờ, Tiêu Kỳ thấp giọng nói cười vài câu, giúp bọn họ thả lỏng tinh thần. Nhị ngốc cũng có mặt, tuy nhiên gã không hồi hộp, không cần phải thả lỏng.Thời gian từng chút qua đi, từng người ngồi chờ ở Thiên điện bị gọi lên đại điện, sau khi biểu diễn tài năng sẽ không ngay lập tức biết được có trúng tuyển hay không, sau khi lui ra cũng không thể lưu lại trong cung, trực tiếp quay về dịch quán. Đại tuyển chọn ở kim điện liên tục suốt một ngày, trong thời gian đó cũng không tránh khỏi phải nghỉ ngơi mấy lần, để cho các vị đại nhân uống vài ngụm nước, đi vệ sinh.Mãi cho đến hoàng hôn, ba huynh đệ Hồng gia xếp hạng thứ hai đi lên điện, chỗ này chỉ còn lại một mình Tống Dương.Huynh đệ Hồng gia đều có thực tài thực học, lại thêm chuẩn bị trước chu đáo, ở trên kim điện ba người phối hợp trợ giúp lẫn nhau, không chỉ có quần thần trên điện, ngay cả Phong Long hoàng đế cũng liên tiếp gật đầu. Từ đầu tới cuối cũng chỉ có hai người thờ ơ: một là người có mặt như quả mướp đắng “mang trọng án trên người” Đỗ đại nhân, người còn lại thì bình thường như gỗ mục, đã hầu hạ qua ba đời đế vương, nhìn như kẻ vô dụng, Hữu thừa tướng Ban đại nhân.Ba huynh đệ càng nói càng trở nên thoải mái, vô tình phạm phải bệnh cũ, trong lúc hứng chí cao giọng hoa chân múa tay, vẫy tay áo dậm chân lấy thêm thanh thế, Phong Long sẽ không tính toán điểm lỗ mãng nho nhỏ ấy, ánh mắt cao thượng chăm chú lắng nghe.Ba người nói từ đầu tới cuối đã gần một canh giờ, so với những người hiền tài khác thời gian sử dụng ước chừng nhiều hơn vài lần, lúc này mới báo là kết thúc. mà trước khi kết thúc, ba huynh đệ còn thật thà nói rõ, vì thời gian có hạn, lần này không kịp nói ra một phần vạn sở học của cả đời.Phong Long thoải mái cười to, không thể thiếu một phen khen ngợi, nhưng vẫn giống như những kẻ hiền tài khác, vẫn chưa báo cho biết kết quả ngay lúc ấy, mà là phất tay cho bọn họ lui ra, quay trở về đợi tin tức.Chẳng ngờ, ba huynh đệ cùng nhau quỳ lạy trên mặt đất không chịu rời đi, Phong Long đế bất ngờ:- Vì sao không lui?Người lớn nhất Hồng Nhất cung kính trả lời:- Thảo dân biết được người tiếp theo là Tống Dương, cả gan xin bệ hạ cho phép thảo dân được ở trên điện, nghe kiến giải của người này.Hồng Chính cùng Hồng Chỉ cùng dập đầu:- Cầu bệ hạ khai ân, thứ cho yêu cầu quá đáng của thảo dân.Ba huynh đệ bị độc Tống Dương mà câm ba ngày, sau đó chung quy tuân thủ quy tắc, tất cả oán hận trong lòng tích góp từng chút một cho tới hôm nay, phải trước mặt Thánh thượng, cùng Tống Dương tranh cãi kịch liệt vấn đề “đạo quốc lớn mạnh” này.Ngay trước mặt Hoàng đế, bọn họ không sợ Tống Dương sẽ hạ độc lần nữa, ba người có một lòng tin rất lớn, có thể khiến cho Tống Dương bị bắt bẻ đến mức á khẩu, có thể để cả triều biết, Tống Dương người Yến chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân nói phét.Ba huynh đệ muốn lôi bộ mặt thật của Tống Dương ra, sau ngày hôm nay thân phận đôi bên trời đất cách biệt, ba vị trụ cột quốc gia, môn sinh của thiên tử lại đi đối phó với một tên dân thường nhỏ bé... thù nào cũng báo hết rồi.Mà Tả thừa tướng Hồ đại nhân cũng bước ra một bước, khom người trước bệ hạ:- “Cường quốc chi đạo”, vốn là càng tranh cãi thì càng thông suốt, thần cũng xin Thánh thượng khai ân, cho ba người bọn họ ở lại trên điện, ban thưởng cho bọn họ được mở lời.Nghe một người nói, dù sao cũng không bằng nghe vài người tranh cãi thì càng thú vị, Phong Long vui vẻ gật đầu:- Gọi Tống Dương lên đây.----------------------Tống Dương lên điện, chiếu theo lễ nghĩa quy củ, vấn an, báo quê quán, danh tính rồi sau đó đứng dậy trang nghiêm, đồng thời vẫn không quân nhìn huynh đệ Hồng gia tươi cười. Nụ cười của hắn hết mực chân thành.Phong Long nhìn hắn từ trên xuống dưới, Tống Dương diễn trò, làm bộ trộm liếc mắt một cái nhìn Thánh thượng, lập tức hiện ra một phần kinh ngạc, tiếp tục thất vọng... hoàn toàn là vẻ mặt “lần trước đúng là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn“. Phong Long tìm lại được cảm giác, lúc này mới chậm rãi mở miệng, nhưng vẫn chưa đề cập đến chuyện “hiến nghệ”:- Trẫm nghe nói, trước đây ngươi đã giúp Hình bộ vẽ một bức họa, rất nhanh liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ danh tiếng của Tống Dương, ở kinh đúng là thật sự vang dội.Hoàng đế vừa mở miệng đã nói lời không hay, huynh đệ Hồng gia mặt lộ vẻ vui mừng, Hồng Nhất Canh không kìm lòng nổi, muốn vuốt râu mỉm cười, tay vừa mới nâng lên một nửa, bỗng nhiên tỉnh ra hiện tại đang ở trên điện Kim Loan, không phải đi trà lâu xem diễn nghe thơ, vội cuống quýt thả tay xuống.Tống Dương không có gì hổ thẹn:- Án lạ đồn đại quấy nhiễu dân chúng, người chết mong chờ rửa oan, thảo dân chỉ có tận một phần lực của mình, hy vọng có thể giúp đỡ được chút gì đó.Ngữ khí của Phong Long không tốt:- Giúp đỡ ư? Trẫm lại nghe nói, bức họa kia không chỉ cái gì cũng không giúp được, mà còn rước lấy vô sô cười nhạo. Tống Dương, ngươi nói rõ ràng xem.Nói xong, Hoàng đế ở trên Long ỷ hơi nghiêng thân người về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng chăm chú vào Tống Dương:- Vẽ một bức họa khổ chủ cười ha ha, trong đầu ngươi nghĩ đến cái gì?Thần sắc Tống Dương ung dung, giọng điệu thật thà:- Vì truy nã hung thủ, có thể khám nghiệm tử thi, phân tích xương cốt, để thẩm tra oan hay ngay, Hình bổ có thể mở quan tài ra kiểm tra thi thể, kinh động đến người đã chết là vì an ủi linh hồn của họ ở trên trời. thảo dân vẽ bức họa khổ chủ cười ha ha kia, cũng là tâm tư như vậy, hoàn toàn không có ý khinh thường.Tiếp theo, Tống Dương thậm chí còn nâng ánh mắt lên, nhìn Hoàng đế một hồi, lập tức thu hồi ánh mắt tiếp tục nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vnKhi kiểm nghiệm xương cốt thì thảo dân đã biết, bức họa này một khi đưa ra thảo dân nhất định sẽ trở thành trò cười của toàn thành. Nhưng chỉ cần có một phần cơ hội có thể vì người đã chết đòi lại công đạo, đem cái ác ra công lý, cũng bất chấp những thứ khác, người ngoài muốn cười thì cứ cười đi, thảo dân không thẹn với lương tâm, tự trong tâm...tự hào.Lúc này Hồng lão tam quỳ lạy:- Thảo dân có chuyện muốn nói, xin bệ hạ ân chuẩn.Phong Long khoát tay áo, thay đổi vẻ mặt hòa nhã, cười nói:- Lúc nãy đã ban thưởng cho ngươi được mở miệng, muốn nói cứ nói, không cần phải khởi tấu trước nữa.Sau khi ạ ơn, Hồng Chỉ chuyển ánh mắt hướng về Tống Dương:- Các hạ nói như vậy cảm động lòng người, Hồng Chỉ tự đáy lòng khâm phục.Không đợi nói xong, Tống Dương liền lắc đầu nói:- Không cần chào hỏi, tiên sinh trong lòng muốn không khách khí, ngoài miệng lại cực kỳ khách khí, không ngại khó chịu sao? Thánh thượng cho gọi ta yết kiến, cũng không phải là vì nghe lời khách khí của ngươi với ta.Thói quen khiến cho Hồng Chỉ vung tay áo lên, nói thẳng vào chủ đề:- Nếu thực sự vẽ được bức họa, thì lời nói khí khái đó của ngươi còn có thể tin được, nếu là không hề có đạo lý làm càn quấy bức họa, không chỉ là khinh nhờn người chết, lại còn lừa bịp pháp luật của Nam Lý ta, nên trị tội!Nói xong, Hồng Chỉ tạm dừng, lại thản nhiên thêm vào một câu:- Nói đi nói lại, nếu thực sự vẽ giống thì sao lại lâu như vậy vẫn chưa nhận ra khổ chủ?Hồng Chỉ bắt được đúng điểm yếu mà mở miệng làm khó, lại không chú ý tới, Tả thừa tướng vừa mới mở miệng xin cho bọn họ lưu lại hung hăng trừng mắt nhìn gã.Tựa như Thừa Hợp quận chúa trước kia và Tống Dương đã từng nói, rất nhiều người tài, khắp nơi lôi kéo. Ba huynh đệ Hồng gia này đã sớm bị Tả thừa tướng thu nhận về dưới trướng rồi.Tả Thừa quyền cao chức trọng, làm việc tự có chừng mực, đối với loại chí sĩ hùng biện này kỳ thật cũng không thèm để ý. Nhưng thân phận khiến cho có một vài lời Tả thừa tướng không thể trực tiếp mở miệng nói cho Thánh thượng nghe, cho nên lão thu nhận ba người này. Nói trắng ra, “đạo cường quốc” huynh đệ Hồng thị vừa mới ở trên kim điện nói ra, chính là “đạo cường quốc” có lợi đối với Tả thừa tướng nhất. Hôm nay như vậy, về sau ba huynh đệ thăng tiến “quốc sĩ”, mãi mãi cũng như vậy.Huynh đệ Hồng gia thù hận Tống Dương đến chết, cầu Tả thừa tướng có thể cho một cơ hội, để bọn họ ở trên cung điện cùng Tống Dương tranh cãi một hồi, công kích cho hắn trở lại nguyên hình. Điều này đối với Tả thừa tướng mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, trước sắp xếp thứ tự, lại ở trên điện cầu xin lưu lại ba huynh đệ.Tuy nhiên, Tả thừa tướng chỉ là đáp ứng cho ba huynh đệ nhằm vào “đạo cường quốc” mà bác bỏ Tống Dương, để biểu hiện họ có tài học rất cao, được Thánh thượng tán thưởng, nhưng chưa bao giờ cho bọn họ trong chuyện “bức họa” này lên tiếng. Chuyện bức họa, liên lụy không chỉ Tống Dương, còn có Hình bộ.Bức họa là do Tống Dương vẽ, phát hạ chân dung là Hình bộ, nắm lấy chuyện này không buông, đánh vào không chỉ là Tống Dương.Hình bộ thượng thư vì đứng trung lập, cũng không tham dự vào chuyện đấu đá khắp nơi trong triều, chỉ làm chuyện hình luật của chính mình, đối với những chuyện khác trong triều không hề dòm ngó tới. Có thể duy trì vị trí trung lập trong triều, bản thân cũng là một biểu tượng thực lực rồi. Tả thừa tướng không sợ người này, cũng chưa bao giờ muốn đắc tội với Hình bộ.Hồng Nhất, Hồng Chính, Hồng Chỉ ba người dù sao cũng xuất thân bần hàn, căn bản không hiểu được dây dưa này, cái bọn họ muốn chỉ là truy đuổi Tống Dương, đuổi hắn tới mức không còn chỗ trốn, đánh tới mức cả đời không thể vươn lên được. Lại căn bản không hề nghĩ được rằng, chính mình đang cầm cây gậy tre chọc vào một tổ ong vò vẽ trên trời.