Hoạt Sát

Chương 12: Chương 12: Hoa hồng nhện độc




"Chiếc bóng Vu Sơn giấc mộng đầu, Lăn theo cơn gió đến hồng lâu.

Thác rèm mong bảo lời hơn thiệt, Gần gắn cồn e kè trước sau.

Sương nặng hơi sương hôn bướm mệt, Nguyệt chênh bóng nguyệt khắc canh sầu.

Kìa ai ôm giấc trong phòng quế, Chịu đỡ cho đây nửa nỗi sầu." Giọng hát của nàng nghe như tiếng suối reo, tiếng liễu dừa róc vào tai Trương Quảng. Cùng với những lời hát đó là tiếng đàn réo rắt cũng do chính tay nàng dạo trên những cung phím của cây đàn lục huyền cầm. Tất cả tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng, thật đẹp và đại các mặc dù lời hát như có chút ta thán duyên phận chẳng lành.

Nàng hát xong và cũng ngừng tay đàn nhưng Trương Quảng vẫn còn ngây ngất bởi tiếng hát và tiếng đàn kia. Chàng như thể bị tiếng đàn và tiếng hát ru vào một miền hư vô không thật, thoát hẳn với thực tại Thượng Quan Nghi liếc trộm Trương Quảng. Lão bưng chén rượu nói:

- Đây mới đúng là trai tài gái sắc gặp nhau. Hoan hỷ. . . hoan hỷ.

Trương Quảng nghe tiếng Thượng Quan Nghi như bừng tỉnh khỏi giấc mơ đang đeo đuổi, nhìn lại Thượng Quan Nghi, Trương Quảng nói:

- Vãn bối những tưởng như vừa bước vào cõi tiên cảnh mà quên cả bước chân quay vê.

- Ha ha . . . một lời khen rất hay.

Thượng Quan Nghi nhường mày:

- Hiền điệt đã khen bằng lời sao không tặng cho ái nữ của ta một chén rượu?

Trương Quảng bưng chén rượu dời chỗ ngồi bước đến bên nàng:

- Trương Quảng xin được kính Khả Tiểu Huệ tiểu thư chén rượu này hậu tạ tiếng đàn mà tiểu thư đã ban cho tại hạ.

Nàng nhìn Trương Quảng bằng ánh mắt thật ướt tình:

- Tiểu Huệ đa tạ Trương huynh.

Nàng đón lấy chén rượu, áp vào đôi môi mọng như quả chín sắp tươm mật rồi từ từ uống cạn. Động tác uống rượu của Khả Tiểu Huệ thật trang nhã và đài các, khiến cho Trương Quảng cũng phải ngây ngất ngắm nhìn.

Nàng trả lại chén rượu, mỉm cười với Trương Quảng.

Thượng Quan Nghi đứng lên bước đến bên Trương Quảng. Lão nhìn Khả Tiểu Huệ:

- Tiểu Huệ . . . Con thay nghĩa phụ tiếp Trương hiền điệt. Cha đã thấm mệt rồi, phải về nghĩ ngơi đây.

Trương Quảng nhìn Thượng Quan Nghi ôm quyền nói:

- Thúc thúc đã mệt, Trương Quảng cũng xin được cáo lui.

Quan Nghi tròn mắt :

- Hây. . . Ngày vui chưa tàn. . . Ta có ý để Tiểu Huệ ở lại để thắm đượm mối sơ giao giữa hiền điệt và Tiểu Huệ. Đừng phụ lòng ta.

Quan Nghi đặt tay lên vai Trương Quảng:

- Ta rất thích hiền điệt vui vẻ và mong đến cái ngày hoan hỷ của hiền điệt cũng như của ta.

Nhìn lại Tiểu Huệ, Thượng Quan Nghi nói:

- Tiểu Huệ . . . Con đừng phụ lòng nghĩa phụ đấy nhé.

- Tiểu Huệ tuân lệnh nghĩa phụ.

Thượng Quan Nghi mỉm cười vuốt râu, rồi quay bước. Trương Quảng toan tiễn lão nhưng Thượng Quan Nghi khoát tay:

- Không cần hiền điệt ta đâu. Cứ ở lại đây tâm sự với Tiểu Huệ.

- Thưa vâng.

Thượng Quan Nghi mỉm cười rồi thả bước tiến thẳng ra cửa. Lão tự tay đóng cửa lại.

Thượng Quan Nghi đi rồi, Khả Tiểu Huệ mới nhìn Trương Quảng nhỏ nhẹ nói:

- Huynh thích Tiểu Huệ hát không?

Chang nhìn nàng gật đầu:

- Chưa bao giờ Trương Quảng nghe được một giọng hát hay hơn giọng hát của nàng. Nghe nàng hát, Trương Quảng những tưởng lạc vào cõi bồng lại tiên cảnh nghe tiếng hát thoát phàm thoát tục của tiên nữ nơi thượng giới.

Nàng bẽn lẽn nhìn Trương Quảng:

- Chàng nói quá rồi.

- Ta không nói quá đâu, mà đây là sự thật đó - Tiểu Huệ chỉ là người phàm mắt thịt chứ đâu phải là tiên nữ.

- Đối với Trương Quảng, khi nghe Tiểu Huệ hát, nàng chẳng khác nào tiên nữ nơi thượng giới.

- Chàng nói mà Tiểu Huệ hổ thẹn, mặt đỏ bừng nè .

- Nàng e thẹn càng đẹp hơn.

Nàng nguýt Trương Quảng:

- Từ lâu lắm rồi, Tiểu Huệ chưa từng thấy nghĩa phụ cao hứng như hôm nay.

Hôm nay nghĩa phụ vô cùng cao hứng, và Tiểu Huệ cũng rất làm lạ.

Trương Quảng cướp lời nàng :

- Nàng lạ điều gì?

- Bình nhật nghĩa phụ rất kín đáo.

Người vui hay buồn cũng không biểu lộ ra ngoài. Không biết huynh có phong cách gì mà khiến nghĩa phụ của Tiểu Huệ thay đổi hẳn?

Trương Quảng mỉm cười nhìn Tiểu Huệ hỏi:

- Nàng muốn biết không?

Tiểu Huệ gật đầu.

Trương Quảng cười mỉm rồi nói:

- Nghĩa phụ của nàng cao hứng bởi vì gặp được Trương huynh, một người cũng duyên cùng phận.

- Nói vậy sao huynh và nghĩa phụ là những người cùng duyên cùng phận à?

Trương Quảng gật đầu.

Tiểu Huệ phá lên cười. Tiếng cười của nàng thật trong trẻo và chẳng khác gì tiếng suối reo. Nàng cười dứt nhìn Trương Quảng nói :

- Tiểu Huệ không tin.

- Sao nàng không tin?

- Bởi vì câu trả lời của chàng không có gì cụ thể cả. Thật ra huynh không muốn nói với Tiểu Huệ. Nhất định huynh có tài gì đó nên mới được nghĩa phụ ưu ái như vậy - Thế thì nàng sai rồi. Ta nào có tài cán gì Nếu là người võ lâm thì phải có võ công cao cường nhưng Trương Quảng thì chẳng có chút võ công gì cả. Còn danh thì ta cũng chưa có được một ngoại hiệu trên chốn giang hồ.

- Thế mà huynh lại được nghĩa phụ ưu ái Nghĩ cũng lạ.

Trương Quảng xoa tay nói:

- Thôi ta biết rồi. Ta được thúc thúc ái mộ, ngoài duyên và phận ra ta đã đổ xúc xắc thắng ĐỖ Vương. CÓ lẽ ta chỉ có mỗi cái tài đó thôi Tiểu Huệ lườm chàng.

Nàng chuốc rượu vào chén rồi mời Trương Quảng.

- Tiểu Huệ mời huynh.

- Rượu sơ giao.

Nàng mỉm cười gật đầu.

Trương Quảng dốc rượu vào miệng uống. Chờ cho chàng đặt chén xuống, Tiểu Huệ mới nói:

- Huynh biết vì sao nghĩa phụ muốn Tiểu Huệ ở lại bồi tiếp huynh không?

- Ơ CÓ lẽ Thượng Quan Nghi thúc thúc đã nhận ra ta có vẻ lưu luyến nàng.

Nàng bẽn lẽn lườm Trương Quảng.

- Thế huynh có lưu luyến Tiểu Huệ không?

Trương Quảng gật đầu.

Nàng mỉm cười hỏi chàng:

- Sao huynh lại lưu luyến Tiểu Huệ?

- Bởi vì nàng vừa đẹp, lại vừa ca hay đàn hay nữa.

-Tiểu Huệ đẹp ư?

Trương Quảng gật đầu:

- Không dễ gì tìm được một nữ nhân có nhan sắc đẹp như Tiểu Huệ đâu.

- Huynh làm mặt Tiểu Huệ đỏ bừng đây nè.

Trương Quảng nhìn thẳng vào mắt nàng:

- Vẻ thẹn thùng khiến cho nhan sắc nàng đã đẹp càng đẹp hơn.

Nàng phá lên cười rồi nói:

- Huynh khéo nói khiến cho nữ nhân phải lầm tưởng.

- Ta không khéo nói đâu, mà chỉ nói thật tâm của mình thôi.

Nàng nhìn sâu vào mắt Trương Quảng rồi nói:

- Một mỹ nhân đẹp ngồi trước mặt nam nhân, trong mắt nam nhân nữ nhân đó là gì?

Câu hỏi này của nàng khiến Trương Quảng bối rối.

Tiểu Huệ nheo mày hỏi tiếp:

- Huynh không trả lời được à?

- Lần đầu tiên ta được đối mặt với mỹ nhân nên không khỏi bối rối trước câu hỏi của nàng. Nhưng có lẽ được dối diện với mỹ nhân đó là điều diễm phúc bất cứ nam nhân nào cũng muốn.

- Thế huynh có thích không?

- Ta cũng là nam nhân nên chắc chắn phải thích rồi.

- Khi người ta thích thì người ta sẽ làm gì?

Trương Quảng nghiêm giọng hỏi:

- Nàng muốn nói gì?

- Nếu Tiểu Huệ là nam nhân lại được diễm phúc ngồi trước một nữ nhân, nhứt định Tiểu Huệ sẽ tìm cách chiếm hữu nữ nhân đó.

Trương Quảng nhường có đôi chân mày lắc đầu:

- Không không.

Nàng chau mày hỏi:

- Tại sao không?

- Sắc đẹp của mỹ nhân như một đóa hoa. Với huynh . . . Huynh chỉ muốn ngắm nhìn đóa hoa mà không bao giờ hái nó.

Bởi khi hái hoa, hoa sẽ tàn đâu còn vẻ đẹp ban đầu để Trương Quảng ngắm chứ.

Tiểu Huệ lắc đầu:

- Hoa nào mà không tàn. Huynh có thể nói cho Tiểu Huệ biết thứ hoa nào không tàn nè.

- Ơ Ta chưa từng thầy đóa hoa nào không tàn cả.

Nàng bật cười thành tiếng:

- Vậy là Tiểu Huệ nói đúng. Nếu huynh ví Tiểu Huệ như một đóa hoa đẹp, thì đóa hoa Tiểu Huệ chỉ đẹp trong khoảng thời gian nó có hương sắc. Chính khoảng thời gian nó có hương có sắc. Chính khoảng thời gian này hoa rất muốn được gởi vào tay một nam tử hán nào đó mà hoa cảm thấy người đó biết yêu hoa, chăm sóc hoa khiến cho nó lâu tàn.

Nàng chớp mắt:

- Tiểu Huệ nói có đúng không?

- CÓ lẽ Trương Quảng phải thụ giáo chỉ huấn này của nàng.

- Vậy bây giờ đóa hoa Tiểu Huệ sẽ trao cho huynh . . . Huynh nhận chứ?

Trương Quảng hơi bất ngờ với câu hỏi này của nàng.

Trương Quảng nhìn nàng lắc đầu.

Tiểu Huệ chau mày:

- Huynh không nhận . . . Chứng tỏ những lời nói của huynh đều gian trá.

- Ta không gian trá đâu. . . Mà chỉ không muốn làm đạo hoa tặc mà thôi.

- Đóa hoa Tiểu Huệ tự nguyện trao vào tay huynh, thì sao gọi huynh là đạo hoa tặc được Trương Quảng mỉm cười :

- Cho dù Tiểu Huệ tự nguyện nhưng trong tâm Trương Quảng thì vẫn nghĩ mình là đạo hoa tặc.

- Tại sao huynh nghĩ vậy?

- Trương Quảng chưa làm được gì cho Kim Tiền bang mà đã vội nhận lấy những cái gì quý nhất của Kim Tiền bang, Trương Quảng không là đạo hoa tặc là gì.

Nàng mỉm cười:

- Thế chừng nào huynh mới nhận?

- Chỉ khi nào Trương Quảng cảm thấy mình có đủ tư cách và thật sự xứng đáng với sự ban thưởng của Thượng Quan Nghi thúc thúc và Khả Tiểu Huệ. Còn bây giờ...

Trương Quảng bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Tiểu Huệ hỏi:

- Còn bây giờ thì sao?

Nhìn vào mắt nàng, Trương Quảng nói:

- Trương Quảng xin làm người đứng nhìn và mơ ước.

- Lời nói của huynh khiến Tiểu Huệ xúc động đó . Chính sự xúc động c áng muốn gởi mình cho huynh.

- Sự rạo rực, phấn khích và niềm cảm kích dâng trào lên trong nội thể của Trương Quảng. Nếu như Tiểu Huệ không coi thường Trương Quảng, không cho ta là kẻ tiểu nhân mạo phạm và vô lễ. . .

Trương Quảng chỉ xin bày tỏ sự thành kính với nàng.

Nàng mỉm cười rồi nói:

- Tiểu Huệ đang chờ đợi sự bày tỏ của huynh.

- Người ta có thể nói rất nhiều, nhưng nói bao nhiêu cũng không bằng một hành động.

- Tiểu Huệ rất thích câu nói này của huynh.

Nắm lấy bàn tay Tiểu Huệ, Trương Quảng vuốt ve, rồi từ từ kéo nàng về phía mình. Tiểu Huệ không phản kháng mà thậm chí còn nương theo đà kéo tay của Trương Quảng rồi dựa đầu vào ngực chàng.

Trương Quảng nâng c ằm nàng :

- Nàng đẹp lắm.

- Thật không?

Chàng gật đầu rồi cúi xuống áp môi mình vào môi Tiểu Huệ. Hai cánh môi mọng của nàng nhanh chóng hé ra nhận lấy nụ hôn của Trương Quảng.

Trương Quảng gần như hoàn toàn bất ngờ khi mọi việc diễn ra khác hẳn với suy nghĩ của mình. Khi đôi môi chàng vừa áp vào đôi môi Tiểu Huệ thì miệng nàng hé mở như một đóa hoa, theo sự hé mở đó thì một hấp lực nhè nhẹ từ trong miệng nàng rút ngay lấy đầu lưỡi Trương Quảng.

Hấp lực kia rút lưỡi Trương Quảng vào trong miệng Tiểu Huệ. Trương Quảng quá đỗi bất ngờ bởi những gì mà nàng tạo ra. Trương Quảng muốn cưỡng lại nhưng rồi lại không cưỡng được. Hấp lực do nàng tạo ra nhanh chóng khơi dậy trong Trương Quảng cảm giác rạo rực kỳ lạ.

Khi hấp lực kia biến mất, Trương Quảng cảm nhận được sự rũ rượi như thể vừa mất sinh lực rất nhiều.

Tiểu Huệ nhìn Trương Quảng nhỏ nhẹ nói:

- Giáng Thể Ngọc tiểu thư của Minh Thần Cung có cho huynh một nụ hôn như vậy chưa?

Trương Quảng lắc đầu:

- Trương Quảng chưa từng có cảm xúc này.

- CÓ nữ nhân nào ban cho chàng nụ hôn như Tiểu Huệ chưa?

Trương Quảng lắc đầu:

- Chưa.

- Vậy chàng có thích không?

Trương Quảng bật giác không làm chủ được mình mà gật đầu.

- Thích. . . có lẽ Trương Quảng không thể nào quên được nụ hôn hôm nay của Ti êu Huệ .

Nàng mỉm cười:

- Mãi mãi chàng sẽ không quên.

Nàng nói rồi chợt xô Trương Quảng ra đứng lên. Nàng vụt chạy đến cây cột, nép mình vào thân cột nhìn Trương Quảng nói:

- Chàng hãy đuổi theo Tiểu Huệ đi.

Nếu chàng bắt được Tiểu Huệ, Tiểu Huệ sẽ còn thường cho chàng nhiều hơn thế nữa.

Trương Quảng đứng ngây ra như thể bị chôn chân dưới đất.

Tiểu Huệ cười phá lên rồi nói:

- chàng không nhấc được chân của mình à . . . Chàng thư sinh trói gà không chặt của Tiểu Huệ?

Giọng nói, tiến cười lẫn động tác của nàng hòa lẫn vào nhau tạo cho Trương Quảng một niềm phấn khích kỳ lạ.

Trương Quảng vụt chạy về phía Tiểu Huệ.

Nàng lách mình lòn qua cây cột thì mảnh ngoại y đã rời khỏi thân nàng.

Tiểu Huệ cười khúc khích, vừa nói:

- Chàng không đuổi kịp Tiểu Huệ đâu.

Trương Quảng vươn tay chộp lấy tay nàng.

Tiểu Huệ như thể có chủ đích trước để tay Trương Quảng vừa nắm vào ống tay áo thì nàng quay tròn hai vòng. Xiêm y như thể bị Trương Quảng kéo tuột khỏi người nàng.

Nàng bật cười khanh khách. Vừa cười Tiểu Huệ vừa nói:

- Huynh chỉ có thể bắt được trang phục của Tiểu Huệ mà thôi.

Nàng chạy qua cây cột thứ hai.

Trương Quảng như thể không còn làm chủ được mình nữa mà vụt đuổi theo Tiểu Huệ. Chàng nhe thể bị cuốn vào tiếng cười lẫn những động tác của Tiểu Huệ mà đuổi theo nàng.

Tiểu Huệ lòn qua cây cột khi hữu thủ Trương Quảng thộp đúng vào chiếc yếm còn lại trên người nàng. Bằng một động tác điêu luyện, nàng thoát ra nhưng đã để lại chiếc yếm trên tay Trương Quảng.

Nàng vụt chạy về phía trường kỷ nhưng không quên phát ra những tiếng cười đầy khích động.

Rèm trường kỷ buông xuống khi nàng vừa lẻn vào trong.

Trương Quảng chạy vụt đến.

Vừa vén rèm lụa, Trương Quảng đứng thừ người ra, Tiểu Huệ quỳ trên tràng kỷ, trên tay là thanh kiếm bén ngót, sáng ngời ánh thép. Đôi thu nhãn của nàng long lên sòng sọc.

Nàng chẳng màng đến sự lõa lồ của mình ngay trước mặt Trương Quảng.

Nàng nghiêm giọng nói:

- Huynh muốn hưởng thụ thân xác này của Tiểu Huệ thì phải đoạt được lưỡi kiếm này trên tay Tiểu Huệ. Nếu không huynh sẽ chết.

Trương Quảng đứng thừ người ra nhìn nàng. Mũi kiếm của Tiểu Huệ điểm vào yết hầu Trương Quảng.

Nàng nói tiếp:

- Huynh đoạt kiếm được chứ?

Trương Quảng lắc đầu:

- Trương Quảng không làm được điều đó - Tiểu Huệ muốn huynh đoạt trường kiếm nếu không muốn chết.

- Nàng hãy ra tay đi .

Tiểu Huệ sa sầm mặt. Nét bất nhẫn, lạnh lùng hiện trên mặt nàng.

- Vậy là huynh đã chết.

Nàng vừa nói vừa vung trường kiếm chém xả xuống đầu Trương Quảng.

Những tưởng lưỡi kiếm sáng quắc kia sẽ chẻ đầu của Trương Quảng, bởi vì chàng chẳng có phản xạ gì trước chiêu kiếm chết người của Khả Ti êu Huệ .

Lưỡi kiếm chạm vào búi tóc Trương Quảng rồi dừng lại.

Tiểu Huệ nói:

- chàng đứng thẳng ra trước cái chết ư?

Trương Quảng nhìn nàng gần như không chớp mắt:

- Ta đâu biết cách gạt kiếm như thế nao.

Tiểu Huệ bất giác rút kiếm lại, rồi bất thình lình đâm thẳng đến trước. Lần này mũi kiếm không dừng lại khi chạm vào Trương Quảng mà đâm xuyên qua bờ vai chàng.

Trương Quảng nhăn mặt thốt lên:

- ôi cha . . .

Tiểu Huệ ngoáy mũi kiếm.

Trương Quảng rùng mình. Cái đau thốc đến tận óc khiến mồ hôi tuôn ra mặt chàng.

Cạch. . .

Lưỡi kiếm bị gãy ngang.

Thượng Quan Nghi xuất hiện thì bất ngờ dùng chỉ khí đánh gãy lưỡi kiếm.

Y đỡ lấy Trương Quảng :

- Hiền điệt. . . có sao không?

Thượng Quan Nghi điểm vào bờ vai cầm máu rồi rút nửa lưỡi kiếm còn lại ra khỏi vai chàng. Lão nói:

- Ta quên nói cho hiền điệt biết khi Tiểu Huệ khích động thường có những hành động hồ đồ và cuồng trí.

- Vãn bối đã mạo phạm đến nàng.

- Ta biết Khả Tiểu Huệ như thế nào ma.

Thượng Quan Nghi và Trương Quảng bước ra ngoài. Lão nói:

- Hiền điệt không có võ công. Sau này ta sẽ truyền võ công cho hiền điệt.

- Sợ Trương Quảng không thụ giáo được võ c ông của thúc thúc .

Tiểu Huệ từ sau tấm rèm bước ra.

Nàng đã vận lại bộ xiêm y khác. Nàng bước đến bên Thượng Quan Nghi và Trương Quảng, hốt hoảng nói:

- Trương huynh bị sao vậy?

Thượng Quan Nghi lử mắt nhìn nàng :

- Tiểu Huệ không nhận thức được việc con làm à?

Nàng ngơ ngác nói:

- Tiểu Huệ đã làm gì?

Thượng Quan Nghi cau mày rồi bất ngờ vun tay tát vào mặt Tiểu Huệ, nhưng Trương Quảng kịp cản tay y lại:

- Bang chủ thúc thúc . . .

Thượng Quan Nghi từ từ hạ tay xuống.

Nhìn Tiểu Huệ, lão gằn giọng nói:

- Tiểu Huệ đã dùng kiếm đâm Trương hiền điệt đó.

Tiểu Huệ bối rối:

- CÓ chuyện đó sao?

Trương Quảng nói :

- Rất may Tiểu Huệ không có ý định giết huynh, nếu không huynh đã chết rồi.

Thượng Quan Nghi hừ nhạt một tiếng rồi nói:

- Tiểu Huệ chăm sóc vết thương cho Trương Quảng đi. Đừng làm hại y lần nữa đó Tiểu Huệ cúi đầu lí nhí nói:

- Dạ. . . Tiểu Huệ không làm hại chàng nữa.

Trương Quảng nói :

- Bang chủ thúc thúc . . . Đây chỉ là vết thương xoàng thôi. Vãn bối còn là đại phu, có lẽ lo cho mình được.

Thượng Quan Nghi khẽ gật đầu:

- Vậy cũng được. Nhưng lần sau hiền điệt phải cẩn thận với sự khích động của Khả Tiểu Huệ đó.

- CÓ trách là trách vãn bối đã mạo phạm tới nàng nên mới gây ra sự khích động đó .

Nhìn Tiểu Huệ, Trương Quảng ôn nhu nói:

- Ti êu Huệ . . . Đừng trách Trương huynh.

Trương Quảng nhìn lại Thượng Quan Nghi:

- Thúc thúc . . . Vãn bối cáo từ.

- Để ta đưa hiền điệt về thư phòng của ngươi.

- Thúc thúc bang chủ đừng quá lo lắng. . . Trương Quảng tự đi được mà.

Thượng Quan Nghi gật đầu:

- CÓ gì cứ gọi ta.

Trương Quảng gật đầu.

Thượng Quan Nghi chờ cho Trương Quảng rời khỏi hẳn biệt phòng mới nhìn lại Tiểu Huệ. Lão nghiêm giọng nói:

- Trương Quảng có võ công chứ?

Tiểu Huệ lắc đầu:

- Bang chủ. . . Trương Quảng không có võ công.

- Nàng đoan chắc?

- Tiểu Huệ đã dùng Hấp Tinh Đại Pháp thẩm chứng nội lực của Trương Quảng.

Đúng là y không có nội lực.

Thượng Quan Nghi khẽ gật đầu mỉm cười:

- Tốt lắm.

Lão chắp tay sau lưng, nghiêm giọng nói tiếp:

- Kể từ hôm nay, bổn nhân giao Trương Quảng cho Ngọc Diện Khả Tiểu Huệ.

Nhứt cử nhứt động của Trương Quảng, nàng phải để mắt đến và báo với bổn nhân.

- Tiểu Huệ tuân lịnh bang chủ.

- Đừng để lộ hình tích cho Trương Quảng biết.

- Tiểu Huệ biết.

Thượng Quan Nghi nhìn Tiểu Huệ một lần nữa rồi thả bước tiến về phía cửa.

Lão dừng bước ngay ngưỡng cửa quay lại nhìn Tiểu Huệ nói:

- Bổn nhân xem chừng Trương tiểu tử cũng có vẻ thích nàng đó.

Lão nói xong cười khẩy một tiếng rồi bước ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.