CHƯƠNG 1
.
Trầm Lương Sinh mơ màng nghe tiếng mưa đập vào tán ô. Khi trận mưa mùa hạ dồn dập rơi trên lớp giấy dầu, hắndường như từ trong mê man phát run, gắng xốc lại tinh thần, cuối cùng đau đớn tỉnh lại.
Trầm Lương Sinh mở mắt ra, liền thấy một tán ô che phủ trước mặt mình, trên lớp giấy dầu nổi bật bức họa hoa lau tĩnh mịch, bút pháp thực linh hoạt, như thể sắp không chịu nổi gió mưa ập tới.Hắn nghe được tiếng người nói bên thân, trời chẳng mưa bao lâu nữa, qua một lúc sẽ tạnh, liền đưa tay lần mò tìm bội kiếm. Tần Kính đứng ở bên người hắn, cầm dù khẽ đưa mắt nhìn, thấy ngón tay hắn giật giật, liền cúi người ghé sát lại một chút.
Sơn gian hoang vắng, ngoại trừ hắn ra tuyệt không có bóng người nào. Trầm Lương Sinh bị thương nặng vừa lúc tìm được gian miếu đổ nát này, vốn muốn đi vào trú mưa dưỡng thương, cuối cùng thể lực lại không trụ nổi, ngã xuống trước cửa.Miếu thổ địa sớm đã bị bỏ hoang lâu ngày, cánh cửa cũ kĩ đều lung lay đổ sụp, Trầm Lương Sinh xiêu vẹo ngã xuống ngưỡng cửa lấm bùn đất, ngồi tựa trên ván cửa, ngất đi khoảng chừng nửa nén hương.
Máu hắn chảy rất nhiều, mưa lớn xối cũng không trôi hết, máu thấm đẫm lên ván cửa lại thuận theo nước mưa trôi nổi loang ra, cảnh tượng ướt át mà mê người, giống như cỗ quan tài được phủ thêm một tầng đỏ thắm.Tình trạng người dở sống dở chết khiến Tần Kính có chút khó xử, do dự một chút vẫn là dứt khoát hỏi:
-“Tên ngươi là gì? Nếu ngươi chết, có cái tên lập bia cũng tốt.”
Trầm Lương Sinh ngầm vận chân khí, cảm thấy được toàn thân không chỗ nào không đau, tựa như có hàng ngàn thanh đao nhỏ dày xéo trong người, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh.
Tần Kính thấy hắnkhông đáp lời, chỉ cho rằng hắn không cam lòng chết như vậy, liền gật gật đầu thuận miệng nói:
-“Vậy, nếu có thể sống vẫn là tốt hơn.”
Tuy rằng đau đớn cực độ Trầm Lương Sinh cũng không muốn lại ngất đi nữa, cố gắng làm cho ý thức tỉnh táo, giương mắt chống lại ánh mắt của Tần Kính.
Tần Kính cùng hắn nhìn nhau, thấy đôi mắt kia tuyệt không chứa ý khẩn cầu cứu giúp, cũng không có vẻ quật cường không cam chịu, chỉ như một hồ nước lạnh sâu thẳm, vừa lãnh vừa tĩnh, phản chiếu hình bóng của chính mình—- thân người đang khẽ cúi, một tay cầm ô, một tay vò đầu, rõ ràng còn chăm chăm chú chú xem xét đối phương, lộ ra bộ dạng ngẩn người.
Tần Kính khụ một tiếng đứng thẳng dậy, nghĩ muốn lấy lại phong thái thế ngoại cao nhân, lại tự cảm thấy có chút buồn cười, đành phải khụ tiếp một tiếng, nghiêm mặt nói:
-“Mới vừa rồi xem qua mạch tượng của ngươi, ngoại thương lại thêm nội thương, thế nhưng vẫn còn chút sức lực. Ta cũng không thể thấy chết mà không cứu, nhưng nếu tùy tiện vận động… ta sợ trên đường ngươi liền chống đỡ không nổi. Ý của ngươi như thế nào?”
Trầm Lương Sinh thân là Hộ pháp của mật giáo, kinh mạch bản chất vốn không tầm thường. Hắntự hiểu với một thân thương tích như vậy cũng không trách khiến người này nghĩ trầm trọng, cho dù nằm ở chỗ này gặp mưa, thêm vào một ngày một đêm nữa hắn cũng không chết được, huống chi chỉ một đoạn đường.
Trầm Lương Sinh trong lòng cân nhắc một phen, nếu phát pháo hiệucho giáo phái, dẫn người tới là bạn hay thù còn chưa biết, chưa tới lúc bất đắc dĩ vẫn là thôi đi. Hiện tại đã có người nguyện cứu, liền tạm nghe theo y, còn như người nọ lai lịch như thế nào, là thật tâm cứu giúp hay còn ý đồ gì khác, vẫn là đi từng bước xem từng bước vậy.
Tần Kính thấy hắn trầm mặc không nói, hơi hơi vuốt cằm, yđơn giản chỉ thuận tiện muốn cứu mạng người này, liền thu tán ô trong tay lại, kẹp dưới nách, khẽ dụng lực xoay người, muốn nâng người đang ngồi dưới đất dậy. Đáng tiếc võ công của Tần Kính vốn bình thường, cộng thêm chút công phu trợ lực mới nhẹ nhàng một chút, nếu bàn về sức lực thật sựcùng người bình thường đấu võ cũng không kém nhiều lắm, nhưng hiện phải kẹp ô trong tay lại phải ôm một nam nhân cao hơn mình, thật sự có chút lực bất tòng tâm. Y đành phải thở dài, đem cây ô ném qua một bên, dùng hai tay đem người nânglên, lại thở dài:
-“Thật đúng là nặng.”
Trầm Lương Sinh nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác người nọ vận công mà đi, thầm nghĩ người này công phu vậy nhưng thật sự không tốt, nếu như y thuật của y cũng ở mức này, đại khái vẫn là tự dựa vào chính mình cứu mình thôi. Dứt khoát không quản đến ynữa, tùy ý để yôm mình lắc lư bước đi, âm thầm vận khởi độc môn tâm pháp hồi phục kinh mạch bị hư tổn.
Tâm pháp của Trầm Lương Sinh gọi là Ngũ uẩn giai không, xuất danh từ phật môn tâm kinh, nhưng chẳng qua cũng chỉ là mượn cái hư danh mà thôi, cùng nội công phật gia không có nửa điểm liên quan. Có điều tâm pháp này xác thực là một chữ “không”, khi vận công là lúc tâm mạch dần có xu hướng như có như không, nội công luyện tới tầng cao nhất, có thể đưa thân thể vào trạng thái chết giả trăm năm, chỉ lưu lại một luồng khí tức bất diệt trong thân thể, tới lúc sống lại công lực cũng mạnh gấp trăm lần, trở nên vô địch.
Trầm Lương Sinh, cái tên này nghe có hơi chút nữ nhi, nhưng thực ra người cũng như tên, tính lãnh tâm hàn, định lực rất cao, tu luyện tâm pháp tới tầng này quả thật là nhân tài. Tuy nói luyện tới tầng thứ bảy sau sẽ khó nâng cao nữa, nhưng công phu tới tận mức này khivận công hơi thở, mạch tượng giống như có phần mỏng manh, một số gần như bộ dạng của người đã chết.
Tần Kính không biết hắn luyện tâm pháp quỷ dị, chỉ cảm thấy người đang ôm trong lòng dần dần không còn khí lực, dưới chân càng gấp gáp, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một tia đau xót. Tuy rằng vốn chẳng quen biết, nhưng vừa rồi đã nói muốn cứu hắn, nếu vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chết trong ngực mình, cảm giác này thật không dễ chịu.
Cơn mưa mùa hạ quả chẳng kéo dài lâu, mưa dần có xu thế ngừng nghỉ, nơi cuối chân trời mặt trời cũng khẽ hé lộ, trong rừng điểm chút vệt nắng vàng nhạt yếu ớt, tiếng chim hót cùng ếch nhái kêu phát ra trong khung cảnh tịch mịch càng làm tăng thêm mảnh tử khí trầm trầm trong lòng. Tần Kính cúi đầu nhìn người y đang ôm, mặt hắn trắng như tờ giấy, sắc môi nhợt nhạt, thần sắc thực yên tĩnh an hòa, không thấy lộ vẻ đau đớn khổ sở.
Không đau cũng tốt, Tần Kính yên lặng thầm nghĩ, dù sao người sống trên đời thường nhiều chuyện ngoài ý muốn, ít nhiều cũng phải chịu chút thống khổ, nếu có thể vô tri vô giác mà chết, càng ít chịu đớn đau âu cũng là điều tốt.
Ngẩng đầu nhìn phía xa, dược lư(nhà nhỏ)của mình còn phải vượt qua một ngọn núi nữa, người này chỉ sợ là không chống đỡ nổi đến lúc đó. Chính mình hai tay cũng đau nhức, ôm hắnkhông an ổn cho lắm, nếu là tỉnh táo có cơ may sống sót y còn muốn cố gắng mà chịu khổ, vừa nghĩ như thếy liền dừng lại nghỉ, cẩn thận đem người trong ngực xê dịch, muốn ôm vững một chút.
Trầm Lương Sinh mặc dù vận công nhưng cũng không phải đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn vô tri vô giác, thấy y ngừng bước thì cho là tới rồi, mở to mắt đánh giá, chính là thấy Tần Kính nhíu mày nhìn hắn,thấy hắn mở to mắt rồi lại vội chớp mi lộ ra biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, nhẹ giọng nói:
-“Cách không xa nữa, ngươi nếu mệt thì tiếp tục ngủ đi.”
Trầm Lương Sinh sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên có người dùng khẩu khí dỗ tiểu hài nhi cùng hắn nói chuyện, suy nghĩ thoáng chốc liền đoán được người này chỉ sợ cho rằng mình là “hồi quang phản chiếu”, lại thấy thần sắc của ythoáng chuyển không được tốt cho lắm, hư hư ảo ảo dưới ánh tà dương, từ khóe mắt tới gò má giống như còn vương vệt nước mắt, liền cũng thấp giọng đáp:
-“Làm phiền.”
Trầm hộ pháp bình sinh mặc dù cùng hai chữ “người tốt” hoàn toàn không can hệ, nhưng cũng là người xấu có lòng chính trực ngay thẳng, ngay cả giết người cũng có lễ độ—- không chút lưu tình nào mà đem người xuyên thủng, lại khách khí mà nói thêm“Đắc tội”—- biểu tình nghiêm trang khiến cho người trong giáo nhìn hắn liền lạnh gáy.
Câu “Làm phiền” này khiến Tần Kính nhếch miệng cười cười, thầm nghĩ chờ tới lúc ta làm cho ngươi một nấm mộ thì tạ ơn cũng chưa muộn. Trong lòng thoáng khổ sở, ý cười trên mặt trái lại càng thêm sâu.
Trầm Lương Sinh vẫn chưa tiếp tục vận công chữa thương, thứ nhất đau đớn đang dần nguôi, thứ hai dục tốc bất đạt, dù sao lúc này tạm thời cũng không vội. Hắn bình tâm tĩnh khí tỉ mỉ xem xét người đang ôm hắn, trong lòng cũng không mảy may chút cảm kích với y. Trên đời có nhiều kẻ thiện lương tốt đẹp, cũng có nhiều người gian tà khổ ách, vạn vật vốn tự nhiên. Vô luận là thiện hay là ác, cùng mình không chút liên quan, Trầm Lương Sinh xem người cũng chỉ như đất trời cỏ cây mà thôi, không biết vì cớ gì lại động tâm.
-“A?”
Thời gian một chén trà nhỏ đã qua, Tần Kính nhận thấy người trong ngực lộ ra khí tức vững vàng, không giống người sắp chết thường biểu hiện cái gọi là “hồi quang phản chiếu”, trong lòng lấy làm kì lạ, cúi đầu nhìn hắn, cười nói:
-“Xem ra mệnh ngươi chưa tuyệt.”
Trầm Lương Sinh đánh giá y một lúc lâu,hóa ra người này vẫn chưa thực sự rơi lệ. Chỉ là từ khóe mắt kéo xuống một vết sẹo dài, mờ nhạt mà nhỏ, thoáng nhìn lại tựa như vệt lệ, phải nhìn kĩ mới có thể nhận thấy.
Vết sẹo ở nơi như vậy, không làm cho mặt mày khó coi, ngược lại làm cho gương mặt bình thảnkia thêm một chút thú vị. Nhất là khóe miệng cong cong đang cười này, lộ ra biểu hiện tựa như khóc tựa như cười mà cũng chẳng phải khóc chẳng phải cười.
END 1.
(*) Hồi quang phản chiếu: “hồi” quay lại, “quang” ánh sáng, “phản” trở lại, “chiếu” là soi sáng. Một số người bệnh trạng thái nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể quá suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể tự nhiên khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống, gò má đỏ là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết. Y học cổ truyền gọi là hiện tượng “Hồi quang phản chiếu” hoặc “Giả thần”. Cũng như ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng, hiện tượng người bệnh tự nhiên đột tỉnh cũng như thế. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ chết.