Trong phòng khách lại rơi vào im lặng.
Tóc của nam sinh hơi ướt, anh mặc một cái áo thể thao tay ngắn rộng thùng tình cùng với một chiếc quần dài, tùy ý đứng ở trước bàn ăn, một tay cầm điện thoại di động, cúi đầu, mặt không thay đổi không biết đang nhìn cái gì.
Vóc dáng của Phan Dịch vốn đã rất cao, tối thiểu cũng cỡ một mét tám.
Mới vừa rồi hai người đứng chung một chỗ, Trình Nghiễn Ninh hình như còn cao hơn anh ta một chút, hơn nữa khí chất của anh trầm ổn lại trong trẻo lạnh lùng, cho nên mặc dù Tống Tương Tương biết tuổi tác của anh không lớn hơn Phan Dịch, nhưng vẫn sinh ra một loại ảo giác anh còn muốn lớn hơn anh ta một hai tuổi.
Còn nữa, khi Phan Dịch ở bên cạnh anh lại rất quy củ, không hề giống với lúc bình thường.
“Tương Tương, em tới đây.”
Trong phòng tắm đột nhiên truyền ra một tiếng gọi, cắt đứt dòng suy nghĩ bậy bạ của Tống Tương Tương, cô vội vàng ai một tiếng, buông xuống ly nước đi phòng vệ sinh.
Phan Dịch đứng trước bồn rữa tay, chỉ vào đồ vật ở bên cạnh nói: “Cái khăn lông là mới, sữa tắm, dầu gội đầu gì đều ở trên cái giá này, em cứ tùy tiện dùng. Cái áo ngắn tay này anh chưa có mặc qua, em tắm xong thì mặc vào trước, anh lấy máy sấy tóc giúp em làm khô quần áo.”
Tống Tương Tương có hơi ngạc nhiên, vội vàng khoát tay nói: “Không cần, em có thể tự sấy khô.”
“... Vậy cũng được.” Phan Dịch tùy ý gật đầu một cái, quét mắt nhìn chung quanh một lần rồi hỏi cô, “Còn cần gì nữa không?”
“Không có, cám ơn anh nha.”
“Được rồi, em đi tắm đi.”
Phan Dịch cong cong môi, ra khỏi phòng vệ sinh.
*
Trình Nghiễn Ninh không còn phòng khách.
Sau khi Phan Dịch đi một vòng rồi đẩy cửa thư phòng đang khép hờ ra, đưa mắt nhìn vào thì nhìn thấy ngoài ban công có một bóng người đang đứng thẳng.
Anh ta thuận tay đóng cửa lại, quay ngược trở ra.
Trình Nghiễn Ninh nghe thấy động tĩnh liền xoay người lại, ngón tay đang kẹp điếu thuốc nhìn anh ta một cái.
Phan Dịch cười cười: “Chỉ là bạn bình thường.”
Trình Nghiễn Ninh hừ một tiếng, đưa tay dụi điếu thuốc vào bên trong cái gạt tàn thuốc, không mặn không nhạt nói: “Cậu tùy ý, nhưng cũng đừng quá mức.”
Phan Dịch nghẹn họng, đang muốn đưa tay rút điếu thuốc thì nhìn thấy trong cái gạt tàn thuốc đã có hai điếu thuốc, anh ta nghi ngờ nhìn Trình Nghiễn Ninh, ngoài ý muốn hỏi: “Câu không có gì chuyện chứ?”
Trình Nghiễn Ninh ngước mắt nhìn lên: “Có thể có chuyện gì chứ?”
Sao anh ta biết được?
Anh ta đã có ít nhất một tuần không tới đây rồi.
Phan Dịch dùng bật lửa châm cho mình một điếu thuốc, tựa vào sát lang cang cửa sổ hít một hơi, nghiêm trang nói: “Cô ấy là một học sinh giỏi, tôi biết.”
Trình Nghiễn Ninh nhìn anh ta một cái,cũng không đáp lời.
Phan Dịch cười cười, lại nói: “Hồi đó học một lớp tiểu học, mấy ngày trước tình cờ gặp trên mạng, lúc này mới liên lạc với nhau.”
Anh ta liên tiếp giải thích mấy câu, Trình Nghiễn Ninh cũng tin tưởng, gật đầu nói: “Tự cậu có chừng mực là được, đừng làm chuyện khiến mình hối hận.”
“Tôi biết rồi.” Phan Dịch mỉm cười, “Không hồ đồ đến mức đó đâu.”
“Tôi đi làm bài tập.”
Trình Nghiễn Ninh không nhiều lời nữa, kéo cửa sân thượng ra đi vào, mở quyển 《 Ba năm thi đại học năm năm bắt chước 》ở trên bàn ra, cúi đầu làm bài.
Anh được coi là một nhân vật đỉnh cao khiến người khác kiêng kỵ trong vòng nhỏ ở thành Bắc, chỉ mới vừa trưởng thành thôi mà trên danh nghĩa đã có ba căn hộ, hai cửa hàng, mỗi một tháng nhắm mắt cũng có cố định hơn mười ngàn nguyên ghi vào sổ, hết lần này tới lần khác, người ta cũng chính là học sinh trung học được ghi chữ vàng chiếu lấp lánh trong bảng danh hiệu đó nha.
Đại thần là cảnh giới mà không phải người bình thường có thể tìm hiểu được.
Trong lòng Phan Dịch cảm khái một tiếng, dụi tắt tàn thuốc rồi ra khỏi thư phòng.
*