Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 145: Chương 145: Chân Chân nói : Em sẽ học tập chăm chỉ




Chân Minh Châu trở về lớp học.

Lời nói của hiệu trưởng Chu luôn vang vọng bên tai cô, vì vậy cô luôn mất tập trung, thậm chí không ăn bữa tối.

Cùng lúc đó, cô cũng không đến tìm Trình Nghiễn Ninh.

Nằm trên bàn, cô không thể không một lần nữa thừa nhận, hiệu trưởng và thầy cô lo ngại là hợp lý, giống như cô, đừng nói đến việc học, thậm chí ăn cũng không có hứng, điều này không phải là ảnh hưởng của tình yêu, thì nó là gì?

Phải làm gì đây?

Chân Minh Châu đang suy nghĩ lung tung, tiếng chuông của buổi tối tự học đổ chuông.

Cùng lúc đó, Mã Bình Xuyên vào lớp học, kêu cô: “ Chân Minh Châu, ra ngoài đây một lát.”

Chân Minh Châu chờ muốn trông mòn con mắt, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.

Cả chiều nay Mã Bình Xuyên hơi sốc, khi nhìn thấy cô ngoan ngoãn quy tắc mà đứng trước mặt, anh ta thậm chí không kiềm nỗi, nhìn cô từ trên xuống dưới, thì lại khó hiểu, cô nhóc này, làm thế nào lại vô được mắt của Trình Nghiễn Ninh?

Người ta là một học sinh gương mẫu, vì cô mà xung đột với thầy hiệu trưởng, tuy nhiên, những lời cảm khái này của anh ta, Chân Minh Châu dĩ nhiên không biết, cô rất lo lắng việc đã xảy ra ở phòng chính giáo, không thể chờ đợi mà hỏi: “Cuối cùng thầy hiệu trưởng nói thế nào ạ, có ăn hiếp Trình Nghiễn Ninh không ạ? ”

“…”Mã Bình Xuyên nhìn cô với khuôn mặt đen hẳn lại.

Các thầy cô bắt nạt Trình Nghiễn Ninh?

Trong trường này, giáo viên có thể bắt nạt ai, nhưng lại không thể bắt nạt anh.

Học sinh giỏi, đặc biệt là học sinh giỏi giống vậy, có ý nghĩa rất lớn đối với nhà trường. Tối thiểu, buổi chiều này anh ta đã chứng kiến, để làm yên lòng anh, nhà trường còn có thể làm một số thỏa hiệp và nhượng bộ mà thậm chí học sinh bình thường không thể tưởng tượng được.

Tất nhiên, điều này là không thể tách rời khỏi sự can đảm của Trình Nghiễn Ninh.

Mã Bình Xuyên không bằng lòng mà càu nhàu: “Em được lắm đấy.” Chân Minh Châu đột nhiên được khen ngợi: “”

Cô cúi xuống mà đá chân, đưa tay lên gãi đầu, hậm hực nói: “Vậy rốt cuộc kết quả thế nào ạ”

“Con mắt nhìn người của em không tệ” Mã Bình Xuyên nhìn một loạt các động tác nhỏ của cô, đột nhiên anh ta nói.

Đây chắc hẳn là một lời khen ngợi.

Chân Minh Châu ngước mắt nhìn, nhìn thấy Mã Bình Xuyên dùng một biểu cảm rất phức tạp mà nói: “Trình Nghiễn Ninh đã nhường ra một vị trí trong danh sách tuyển thẳng, và đảm bảo rằng tất cả các kỳ thi sau này đều hạng nhất, điều kiện chính là, nhà trường sẽ không cản cấm hai em quen nhau”

Mã Bình Xuyên sử dụng từ ngữ rất trung tính.

Nhưng những ý định ngoài ý muốn này, Chân Minh Châu tự nhiên hiểu, nhìn anh ta một cách hoài nghi, đột nhiên dang rộng tay nhào đến: “Thật tuyệt vời!”

“Buông tay buông tay!” bất thình lình mà bị ôm như vậy, Mã Bình Xuyên vỗ một cái vào đầu cô, không hài lòng mà nói “Gì mà quá tuyệt?! Em xem bộ dạng em giống gì? Một cô gái ngoan là phải biết dè dặt một tí!”

Chân Minh Châu đột ngột buông tay, lè lưỡi: “Cảm ơn thầy. “

Mã Bình Xuyên nhìn dáng vẻ cổ linh tinh quái của cô, nghĩ đến lời cam kết của Trình Nghiễn Ninh lúc cuối.

Phải nói rằng anh thật sự rất biết quan sát.

Chân Minh Châu không ngu ngốc, không chỉ ngốc, mà còn rất lanh lợi thông minh, kỳ thi trước đã cho anh ta nhìn thấy tiềm năng của cô, lớp 10 kết thúc sẽ phân lớp theo ban, cô vào lớp chọn xã hội không phải không có hy vọng. Do đó, khoảng thời gian này, Mã Bình Xuyên khoan dung hơn với cô.

Tất nhiên, cháu gái của mình cũng là một lý do.

Con bé Linh San này thời gian gần đây đã thay đổi rất nhiều, tự tin và hào phóng hơn, nói tiếng phổ thông càng ngày càng tốt, tiếng Anh cũng nói nghe lưu loát được, rất nhanh mà hòa nhập vào tập thể. Trong một vài cuộc trò chuyện riêng tư, cô ấy nói về Chân Minh Châu cô ấy vừa cảm kích vừa vui. Có thể thấy rằng cô gái này đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều.

Lấy lòng so lòng, anh ta sẵn lòng muốn thấy cô gái này ngày càng trở nên tốt hơn.

Mã Bình Xuyên ngừng suy nghĩ, nghiêm mặt nói: “Có Trình Nghiễn Ninh đảm bảo, hiệu trưởng và thầy Phùng tạm thời sẽ không tìm em, nhưng chúng ta hãy tự hỏi lòng rằng, có xứng đáng với người ta hay không? Suốt ngày khùng khùng điên điên không ra gì hết.”

Giọng điệu chê bai, nhưng cô không tức giận gì cả, còn gật đầu và nói:. “Em sẽ học hành tốt “”

“Ngoài ra chú ý ảnh hưởng, đừng làm cho cả trường đều biết.”

“Dạ, biết.”

“Ừ, vào trong đi”

Mã Bình Xuyên vẫy tay và “giải phóng” cô.

Chân Minh Châu bước vào lớp học với thần thái thoải mái.

Những lời của Mã Bình Xuyên chắc chắn đã cho cô một sự bảo đảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.