“Người bị đánh kia là ai vậy, đúng là trâu bò.” Ngoài cửa, Lý Thành Công cảm thán một tiếng, hưng phấn hỏi Tần Viễn, “Anh Viễn vừa rồi anh thấy hai chân của anh ta không, mẹ nó đúng là đẹp thật, vừa thấy đã biết là luyện ra.”
Tần Viễn: “…… Ha ha.”
Anh mặc kệ Hai Mập, quay đầu hỏi Chân Minh Châu: “Không bị dọa chứ?”
Chân Minh Châu còn đang suy nghĩ nam sinh bị đánh kia, nói với Tần Viễn một câu không liên quan: “Vừa rồi mình đi toilet, anh bị cô gái kia quấn lấy trước bồn rửa tay đoa, trường hợp rất mãnh liệt.”
Tần Viễn: “…… Cho nên?”
Anh nhìn dáng vẻ đang suy nghĩ gì đó của Chân Minh Châu, trong lúc nhất thời không biết sao tai lại đỏ, quay đầu khụ một tiếng, áp xuống suy nghĩ miên man trong lòng.
Đi bên cạnh đám người bọn họ, Nhiêu Lệ oqn ức khóc đến mức mắt đỏ hết lên, chậm rãi đi phía sau. Lúc nam sinh kia đánh người, căn bản không ảnh hưởng đến Chân Minh Châu, Tần Viễn lại nghiêng người chắn cho cô ấy trước, còn che hết tất cả. Trái lại bạn trai của mình, căn bản không để mình trong lòng.
Từ Mộng Trạch một hồi lâu mới phát hiện Nhiêu Lệ quá lạc hậu, quay đầu nói: “Đi nhanh chút.”
Mắt thấy những người khác định quay đầu lại, Nhiêu Lệ cắn môi đi đến bên cạnh Từ Mộng Trạch, nhỏ giọng nói: “Mình thấy trong lòng cậu không có mình.”
Từ Mộng Trạch ngớ ra một chút: “Cậu làm sao vậy?”
Nhiêu Lệ lập tức tức giận: “Mình làm sao vậy ư? Cậu gọi mình đến chơi, đến rồi cũng không dạy mình chơi, vừa rồi lúc đánh nhau nam sinh kia ngã về phía mình, cậu cũng mặc kệ!”
Từ Mộng Trạch không hiểu được: “Vậy cũng là cậu tự nguyện tới mà? Không phải mình có hỏi cậu muốn đi nhảy không? Cậu nói hoa cả mắt không muốn chơi. À, dùng QQ còn muốn mình dạy sao? Lại nói đó là tình huống đột nhirn xảy ra, ta có thể nghĩ đến sao?”
“Vậy xong việc cậu không nói câu nào sao.”
“Không phải cậu không có chuyện gì sao?”
“……” Nhiêu Lệ tức giận đến nghẹn, nước mắt trong mắt muốn rơi xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng hét tức giận, “Mấy em đứng lại cho tôi!”
Cô vừa quay đầu lại, nước mắt lập tức bị dọa quay trở về.
Diêm Chính đạp trên một chiếc xe đạp cũ kĩ, không biết được mới đầu muốn đi đâu, giờ phút này dừng ở bên đường đối hiện bọn họ, trên mặt mây đen dày đặc bốn phía, rõ ràng mà viết bốn cái chữ to “Buồn cười!”
“…… Mẹ nó!”
“Oan gia ngõ hẹp, con mẹ nó.”
“Anh Viễn……”
Tần Viễn quay đầu nhìn Lý Thành Công một cái, nhún nhún cười nhìn anh.
*
Trường học, tầng một.
Diêm Chính chắp tay sau lưng khoan thai đi qua đi lại, cuối cùng, đột ngột dừng trước mặt Nhiêu Lệ, trầm giọng hỏi: “Họ tên, tuổi, lớp.”
Nhiêu Lệ trong lòng hối hận, giọng nức nở: “Chủ nhiệm Diêm——”
“Trả lời vấn đề.”
“Lớp 10-8, Nhiêu Lệ.”
“Đi làm gì?”
“Em em em……” Nhiêu Lệ không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này, mắt nhìn một hỏi một đáp như phạm nhân bị tra hỏi, giọng nói lập tức nức nở, “Chủ nhiệm em biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”
“Còn có lần sau?!” Diêm Chính xanh mặt trừng mắt liếc cô ấy một cái, ánh mắt lại nhìn một vòng đám người Tần Viễn, nhìn thấy dáng vẻ họ đều là lợn sống không sợ nước sôi, lập tức tức đến điên đầu, lại răn dạy Nhiêu Lệ, “Ai bảo em đang êm đẹp lại đi theo họ học hư? Em có điều kiện như người ta không? Cha mẹ em có đảm bảo cho em sau khi học xong cấp ba có thể sung sướng không? Tôi thấy em lớn lên rất hiền lành, học cái xấu làm gì, hả? Viết bản kiểm điểm tám trăm chữ cho tôi mai mang lên nộp, nếu có lần sau gọi cha mẹ lên đây!”
“Chủ nhiệm!”
“Nghe thấy không?”
Nhiêu Lệ vừa khóc vừa kéo: “Biết rồi ạ.”
“Trở về học đi.”
Diêm Chính dứt khoát lưu loát giải quyết cô, mới đưa ánh mắt dừng trên người mấy người khác.
Chân Minh Châu ngửa đầu nhìn anh, cười đến vẻ mặt sáng lạn: “Chủ nhiệm văn em không tốt, hay là trực tiếp gọi phụ huynh đến đi?”
“Phụt!” Mặt khác ba người đồng thời bật cười, không sợ chết mở miệng yêu cầu theo, “Chủ nhiệm văn chúng em cũng không tốt, cũng trực tiếp gọi phụ huynh đi.”
“……” Diêm Chính tức giận đến nói không ra lời.
Tình huống nhà mấy vị tổ tông này ông hiểu rõ. Hai người nhà họ Tần kia không bao giờ tới, bí thư nhỏ không để cá chạch trong mắt. Ba nhà khác cũng khỏi phải nói, lời nói đã rõ, chiều hư con, trường học chịu trách nhiệm, dạy dỗ thật tốt.
Nhìn một cái, mấy vấn đề kia cũng liên quan đến trường học
Diêm Chính nghiêm mặt: “Đều viết bản kiểm điểm tám trăm từ cho tôi, mai đọc trước toàn trường.”
“A?”
“A cái gì mà a?” Ông quát chói tai một tiếng, xụ mặt lại nói, “Đừng cho là tôi không biết tính toán trong đầu các em. Không sợ phải không?”
Trước mặt ông bốn người cúi đầu cười.
Trời cao cho bọn họ một ông thầy tốt, nhưng không phải không sợ sao?
Diêm Chính cũng thật sự tức giận đến mức muốn ngất đi, hơn nửa ngày, đổi lời nói thấm thía, thương lượng nói: “Đến đây đến đây, các em quậy phá tôi không quản. Quậy một chút, không được mang học sinh khác ra ngoài học hư! Không phải mỗi người các người đều có người thầy tốt như vậy sao!”
Giọng nói rơi xuống, ông trừng mắt nhìn Chân Minh Châu hỏi: “Nghe có hiểu không?”
Chân Minh Châu cao giọng đáp: “Báo cáo chủ nhiệm, biết rồi ——”
Diêm Chính đối với cô trắng đen không rõ, đôi mắt lóe sáng, thở dài, lười lãng phí nước bọt, bàn tay vung để bọn họ đi.
*
Lớp 12-1.
Trong lớp học yên tĩnh bật ra tiếng cười.
Buổi chiều hai tiết của họ đều là tiết tự học, giáo viên vào một lúc rồi gì, bọn cũng là học sinh tự giác, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Diêm Chính lớn giọng dạy dỗ người, nhưng không giống buổi sáng, động tĩnh trước sau vẫn bị bọn họ nghe rõ, đương nhiên còn có người nghĩ đến thông báo kia của Chân Minh Châu, vừa làm bài vừa cười nhẹ nói: “Cô gái kia đúng là thú vị.”
Còn không phải sao?
Tươi tắn, linh động, đàng hoàng, giọng lanh lảnh như tiếng chim sơn ca.
Lớp 12 việc học nặng nề, cuộc sống hàng hàng ngày của bọn họ tẻ nhạt như nhau, thình lình nhảy ra chút chuyện như vậy, đúng là làm người nuồn cười. Sau một lúc, lại có người nhỏ giọng nói “Nghe nói lúc ăn trưa có náo nhiệt mới, cô bé xinh đẹp này không lễ phép với lớp trưởng của chúng ta chút nào.”
“Ha, sao lại thế, nói nói, nói nói.”
Rất nhamh, một màn ở quán nhỏ bán cơm trở thành đề tại nổi bật, bị vài người thêm mắm thêm muối, làm nhiều người bật cười, thấp giọng nói lấy ánh mắt trêu đùa nhìn Trình Nghiên Ninh, thật đáng tiếc, gương mặt của lớp trưởng vẫn lạnh lùng, thậm chí nói đùa còn bị ánh để ngoài tai.
Hàng phía trước, Chân Minh Hinh đang viết bài, thu hồi tầm mắt.
Tống An Như bên cạnh nhìn cô ta một cái, nghĩ đến chuyện sáng nay sắc mặt cô không vui, sáng suốt không có mở miệng, chỉ khẽ cười trong lòng.