Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 6: Chương 6: Cô gái nhỏ xinh đẹp vừa chào hỏi với cậu đâu




Thái độ này của Tống Tương Tương ngược lại gợi lên tò mò cho Chân Minh Châu, cô tạm thời vứt Trình Nghiên Ninh ra sau đầu, quấn lấy cô ấy nghe chuyện xưa.

Nam sinh kia là Phan Dịch.

Phan Dịch học cùng tiểu học với Tống Tương Tương, từ nhỏ không học vấn không nghề nghiệp. Lúc lớp 6, Tống Tương Tương còn rất ngây thơ, buổi chiều tan học phát hiện mình bị chảy máu, đơ ra không dám động đậy, một mình nằm bò lên bàn khóc.

Một hôm đấy Phan Dịch về nhà lấy đồ, trước khi về lấy đồng phục của mình để lên bàn cô, nói một câu rất thẳng thắn: “Hình như cậu tới kinh nguyệt, về nhà tìm mẹ cậu đi, khóc cái gì.”

Tống Tương Tương xấu hổ không thôi, chờ trời tối, khoác áo đồng phục của anh về nhà.

Một lúc sau, cô theo bản năng chú ý Phan Dịch.

Phan Dịch cao nhất lớp, nhỏ tuổi đã nẩy nở, mặt mày rất tuấn tú, bên cạnh mắt có một nốt ruồi. Nốt ruồi khó coi, nhưng mà trên mặt anh, không có gì nổi bật, còn thêm một loại lực hút, làm Tống Tương Tương ngây thơ điên đảo thần hồn.

Điểm nàu rất nhanh bị Phan Dịch phát hiện, mỗi làn tan học, anh đi ngang qua vị trí của cô, cúi đầu hỏi một câu: “Cô đi học nhìn tôi làm gì?”

“Sau đó cậu nhân tiện thổ lộ?” Chân Minh Châu chớp chớp mắt, đột nhiên lại cười, “Lớp 6, ha, các người trưởng thành sớm thật.”

Tống Tương Tương trừng mắt liếc cô một cái, lại không thể không thừa nhận, cô đúng là trưởng thành sớm. Lớp 6 bộ ngực đã phát triển, chạy bộ đều đau, ánh mắt nam sinh nữ sinh đều dừng trên người cô, mới đầu cô xấu hổ, đi đường đều cúi đầu.

Thu hồi suy nghĩ, Tống Tương Tương lắc đầu: “Không có, sao mình lại không biết xấu hổ như vậy chứ. Sau đó mình không dám nhìn mặt anh ấy. Nhưng mà tan học vẫn cố tình về muộn, trong phòng học còn hai người chúng mình, mình viết bài, anh ấy ngồi ở xa, trời tối một trước một sau về nhà.”

“Không có gì sao?”

“Đều là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, rất nhanh đã tốt nghiệp.” Tống Tương Tương cười nói.

Chân Minh Châu a một tiếng, giống như suy nghĩ gì: “Lại nói tiếp lúc dì cả đến, dì cả của mình đến, Tần Viễn cũng cho mình mượn quần áo đó.”

“Nên mới nói cậu ngốc.” Tống Tương Tương âm thầm nghĩ.

*

Chuông tan học vang lên, giáo viên dạy sử ra ngoài trước.

Thầy cũng không dạy quá giờ, không kéo một giây nào, chẳng sợ đề mục nào chưa nói xong, cũng lập tức nói một câu: “Mục này tiết sau chúng ta nói tiếp.” Cũng bởi vậy, thầy luôn được lòng người.

Chân Minh Châu vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của thầy làm người lo sợ.

Bạn học tốp năm tốp ba đi ra ngoài.

Chân Minh Châu vừa nhấc mắt, lấy Lý Thành Công đi đến trước bủng giảng chỗ Nhạc Linh San, vẻ mặt ý cười nói: “Bạn Nhạc, giữa trưa mời cậu ăn cơm.”

Nhạc Linh San a một tiếng, đỏ mặt nói: “Không…… Không cần.”

“Không được, lần này mình thi đứng được thứ hai, không mời cậu mình áy náy.”

Khi anh đang nói chuyện thấy Từ Mộng Trạch và Tần Viễn, vội vàng giải thích: “Cậu yên tâm, không phải một mình mình mời cậu, có cả hội Tần Viễn nữa.”

Anh nói còn chưa dứt lời, mặt Nhạc Linh San đỏ hết lên, vôi đến mức xua tay: “Thật sự không cần, mình mang theo cơm, mình về ký túc xá ăn.”

“Con gái người ta không muốn thì thôi đi.” Tần Viễn không có kiên nhẫn với chuyện nhỏ như vậy, ngước mắt thuận miệng nói một câu, đi đến trước mặt Chân Minh Châu, hừ cười: “Lúc học cậu và Tống Tương Tương nói thầm gì vậy.”

Bí mật của con gái không thể nói lung tung. Điều cần chú ý này Chân Minh Châu vẫn phải có, nên trực tiếp nói một câu: “Quản nhiều như vậy, cậu cũng không phải là mẹ mình.”

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt.

Chân Minh Châu chưa từng thấy mẹ mình, hàng ngày cũng không thích người khác nhắc đến mẹ mình, sắc mặt thay đổi kỳ lạ, Tần Viễn vươn tay đánh lên đầu cô, mắng: “Mình nói cậu đúng là không có chút lương tâm nào, sáng ai cứu cậu từ tay Diêm Vương.”

Chân Minh Châu bĩu môi, nhìn anh lộ ra nụ cười lấy lòng

Mặt bên trái kia có một lúm đồng tiền, cười rộ lên lộ ra sự không đối xứng, đáng yêu lại non mềm, đặc biệt lúc cười như vậy, tròng mắt sáng lấp lánh, đôi môi lộ ra chút tùy hứng, làm lòng người thay đổi, đồng ý dùn túng, chiều chuộng cô.

Tức khắc tâm tình Tần Viễn nhẹ hẳn, tai nghe thấy Lý Thành Công còn khuyên bảo Nhạc Linh San, quay đầu nói với nữ sinh một câu: “Nếu cậu không đồng ý với cậu ấy, tên nhóc này bám cậu một học kỳ.”

Nhạc Linh San nhìn qua: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.