Mọi thứ đều yên lặng.
Cả người Chân Minh Châu cứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt.
Một góc của sân thể dục, ánh đèn lờ mờ, bông tuyết bay khắp trời, giống như kéo sợi bông, trên mặt đất ướt đẫm cách đó không xa, một quả bóng rổ lẳng lặng nằm ở đó, ở góc tường phía xa tuyết rơi một tầng, bao phủ tất cả.
Cô không cảm thấy được tiếng hô hấp của chính mình.
Nhưng mà mỗi lố chân lông trên người đều có thể cảm nhận được hơi thở của nam sinh.
Anh nghiêng người ôm cô, thật sự, yên lặng không tiếng động.
“Chân Chân………..”
Điện thoại của Chân Minh Châu giơ trong không trung truyền tới âm thanh buồn bực của Tần Viễn.
Trình Nghiễn Ninh nâng tay rút điện thoại từ trong tay cô ra, rũ mắt nhìn màn hình, treo máy, tắt điện thoại, anh vẫn duy trì động tác ôm cô vào lòng như cũ, không tiếng động làm xong những thứ này, anh đem điện thoại của cô bỏ vào túi áo khoác của cô.
Không khí ngừng trệ một lúc lâu, Chân Minh Châu ngây ngốc hỏi “Trình Nghiễn Ninh?”
“Ân.”
“Anh __ __”
Chân Minh Châu mở miệng nói một chữ, cảm thấy cổ họng của mình nóng và rát, rất khó chịu, cô hít sâu một ngụm hơi ẩm lạnh lẽo, sau một lúc lâu, giống như khó thở mới lần nữa mở miệng yêu cầu, “Có thể, có thể buông em ra không?”
Trình Nghiễn Ninh ân một tiếng, buông cô ra.
Tình huống này, Chân Minh Châu hoàn toàn bất ngờ.
Cô cúi thấp đầu nhìn mũi chân chính mình, cảm thấy chính mình rất ngốc.
Trình Nghiễn Ninh có ý gì?
Vì sao ôm cô?
Có phải cô đang nằm mơ hay không?
Cô đã nói rất rõ ràng rồi, vậy mà anh lại ôm cô.
Tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Trong đầu suy nghĩ miên man một lúc, bỗng nhiên Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn qua, thẳng cổ hỏi “Anh, anh có ý gì?”
“………………………..” Trình Nghiễn Ninh mặt không thay đổi nhìn cô.
Lúc này, đầu của Chân Minh Châu hoàn toàn không đủ dùng, hơn nữa lại đối diện với vẻ mặt cao thâm khóa đoán của anh, chỉ cảm thấy choáng váng, nhưng mà anh cũng không chủ động nói, chẳng lẽ cô lại muốn quấn lấy anh không chết không thôi?
Ngay lúc cô còn đang rối rắm, bỗng nhiên Trình Nghiễn Ninh lại nắm tay cô.
Ngón tay hai người đều đông lạnh giống như băng, nhưng bàn tay to của nam sinh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, bàn tay của anh rất lớn, đều bao lấy mấy ngón tay của cô, đợi đến khi hai người ra khỏi sân thể dục, Chân Minh Châu cảm thấy đầu ngón tay của cô dần dần ấm lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Trình Nghiễn Ninh, bất ngờ nhìn thấy bóng dáng của một người khác.
Từ sau khi Hạ Ngữ Băng chuyển sang lớp 10-1, các cô chưa từng gặp mặt nhau, lúc này bỗng nhiên chạm mặt, hai người đều rất bất ngờ.
Không hiểu sao Chân Minh Châu có chút chột dạ, bỗng nhiên dừng bước.
Thật kỳ quái, trước đây cô có thể trước mặt nhiều người bổ nhào đến trên lưng Trình Nghiễn Ninh, nhưng lúc này, khi anh chủ động nắm tay cô, cô lại cảm thấy giống như mình làm chuyện gì không muốn người thấy, sợ bị phát hiện.