Trình Nghiễn Ninh không lên tiếng, xoay người bỏ đi.
“ Chờ một chút!” Mắt thấy anh không nói lời nào đã bỏ đi, Chân Minh Châu nhất thời nóng nảy, hai ba bước chạy đến bên cạnh anh, ngẩng đầu lên hỏi, “Sao anh không trả lời tin nhắn của em?”
Trình Nghiễn Ninh: “...”
Anh vẫn bày ra một bộ dáng lười nói chuyện.
Trong lòng Chân Minh Châu vô cùng bực bội, oán hận giậm chân một cái, sau đó nhanh chóng móc ra một vật từ trong túi quần đưa tới: “Cho anh nè.”
Một cái móc chìa khóa lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Trình Nghiễn Ninh khẽ mím môi mỏng, ánh mắt rũ xuống nhìn cái móc chìa khóa kia, trong đầu bỗng dưng thoáng qua cái tin nhắn kia của cô: “Vật đính ước của Bạch nương tử và Hứa tướng công là cây dù đi mưa nha, hay là em cũng tặng anh một cái nha?” Móc chìa khóa trong lòng bàn tay của cô có hình dạng một chiếc hoa tay xinh xắn tinh xảo và một cây dù giấy.
Trình Nghiễn Ninh theo bản năng nâng mí mắt lên, nhìn Chân Minh Châu một cái.
Vóc dáng của tiểu nha đầu chỉ chừng một mét sáu, tựa hồ không muốn thua khí thế, lúc nói chuyện với anh cũng kiêu ngạo nâng cằm, nhưng hết lần này tới lần khác anh đều nhìn ra trong ánh mắt trắng đen rõ ràng kia có một tia cố chấp và mong đợi, cùng với sự kiềm chế vẻ vô cùng khẩn trương.
“Không cần.” Thu hồi ánh mắt, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như thường lệ.
Dứt lời liền xoay người lại rời đi.
Chân Minh Châu trực tiếp đưa tay nắm lấy cổ tay anh.
“...”
Trình Nghiễn Ninh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, im lặng không lên tiếng.
Không biết là bởi vì xung quanh mình quá an tĩnh hẻo lánh, hay là bởi vì con ngươi của anh quá mức thâm sâu khó lường, mà một nữ sinh vẫn luôn không sợ trời không sợ đất như cô bỗng dưng đỏ mặt, giống như bị điện giật buông lỏng tay của anh ra, cúi đầu nhỏ giọng thầm thì nói: “Có thể đừng lạnh lùng như vậy hay không a, em đã chọn rất lâu đó.”
Trong giọng nói của cô mang theo một tia đáng thương ủy khuất.
Có thể không ủy khuất sao?
Từ Hàng Châu trở lại cô cũng đã mang quà tặng cho bọn Tần Viễn, có ai không phải vui vẻ hài lòng nhận lấy chứ, còn khen cô là bạn tâm giao nữa đó.
Nhưng đến lượt anh thì có làm sao cũng không được!
Trong lòng kìm nén đến luống cuống, Chân Minh Châu cúi đầu xoa nắn móc chìa khóa nho nhỏ.
“Vậy sau này đừng có lãng phí thời gian nữa.” Trình Nghiễn Ninh đột nhiên nói.
Chân Minh Châu ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với vẻ mặt lạnh như băng của anh. Anh nhìn cô, sau đó hờ hững nói: “Tôi không có hứng thú với những thứ này.”
“Vậy anh có hứng thú với cái gì?”
Cô lại trưng ra vẻ mặt thành thật muốn cùng anh thảo luận vấn đề này, Trình Nghiễn Ninh cười nhạo một tiếng, vẫn lạnh nhạt nói: “Đối với cái gì cũng không có hứng thú.”
“...” Chân Minh Châu im lặng mấy giây, có hơi hiểu ra.
Không phải đang qua loa lấy lệ với cô sao?!
Cô giận dỗi cắn răng nói: “Anh không nhận em sẽ cứ đi theo anh.”
“Tùy em.”
“Trình Nghiễn Ninh!” Chân Minh Châu đột nhiên tiến lên cản đường anh, cắn môi nắm lấy tay anh, không nói lời nào nhét móc chìa khóa vào trong lòng bàn tay của anh.
Trình Nghiễn Ninh mặt không thay đổi nhìn gương mặt đỏ bừng của cô.
Tiểu nha đầu thở phì phò ngước đầu: “Nhận lấy đi, sau này sẽ không làm phiền anh nữa.”
Dứt lời liền xoay người chạy thật nhanh.
Cô cũng không quay đầu lại, rất nhanh đã chạy đi thật xa, ngay cả bóng dáng cũng đều biến mất ở trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời, Trình Nghiễn Ninh rũ mắt nhìn móc chìa khóa đang lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay mình.
Anh đứng đó một lúc lâu, sau đó thu ngón tay lại rời đi.