Chân Minh Châu tức giận chu miệng nhìn Tống Tương Tương.
Mười ngón tay của Tống Tương Tương xoắn vào nhau, làm bộ tội nghiệp giải thích: “Mới vừa rồi gặp được ở ven đường, mình không lừa gạt cậu đâu!”
Chân Minh Châu: “...”
An thành lớn như vậy, ở ven đường cũng có thể gặp hả!
Cô cũng không muốn nói gì nửa, bi thương đón nhận cái hiện thực này.
“Cho em này.” Phan Dịch đi đến khi hai người đang nói chuyện, giơ thứ trong tay lên đưa cho Tống Tương Tương, lại nói thêm, “Hai ly trà sữa, hai người mỗi người một ly.”
Tống Tương Tương nhìn anh rồi lộ ra một nụ cười, ngọt ngào nói: “Cám ơn anh, của anh đâu.”
“Không muốn uống.” Phan Dịch nói xong nhìn Chân Minh Châu một cái, cong khóe môi lên cười đến khuôn mặt đầy gió xuân, “Hi, rất có duyên nha.”
Chân Minh Châu mắng thầm trong lòng: “... Tôi mới không muốn có duyên với anh.”
Cô im lặng trừng mắt nhìn anh rồi đưa tay cầm lấy ly trà sữa đang tỏa hơi lạnh: “Ừa.”
Cô gái nhỏ hình như có chút cáu kỉnh mà nhận lấy.
Phan Dịch nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt, ho nhẹ một tiếng rồi thu tầm mắt, tùy ý tự nhiên đặt một cánh tay lên trên bả vai của Tống Tương Tương, sáp lại gần hỏi cô: “Muốn mua cái gì? Đi gian hàng nào?”
Tống Tương Tương có chút ngượng ngùng nhìn cánh tay của anh ta, gương mặt hồng hồng nói: “Trước đi đến Sâm Mã xem thử một chút đi.”
Tình chàng ý thiếp, dáng vẻ của hai người này thật là cay mắt!
Chân Minh Châu vừa uống trà sữa vừa đi bên cạnh Tống Tương Tương, ánh mắt cũng không biết đang nhìn chỗ nào.
Nếu như nói dáng vẻ mắc cở của Tống Tương Tương khiến cho Phan Dịch cảm thấy rất hưởng thụ, thì dáng vẻ vò đầu bức tóc hai mắt chuyển loạn của cô lại khiến cho Phan Dịch cảm thấy vô cùng muốn trêu ghẹo, anh ta hoàn toàn không thể ngờ được cô gái ngây thơ như thế này lại đang theo đuổi Trình Nghiễn Ninh.
Ba người chạy theo tâm tư của mình rất nhanh đã đi tới trước cổng của Sâm Mã.
Trung tâm thương mại Sâm Mã này rất lớn, trên dưới có chừng bốn tầng, ba người trực tiếp đi thang máy lên đến khu bán trang phục nữ ở lầu hai, Tống Tương Tương bắt đầu thử quần áo.
Thời tiết đang chuyển lạnh, cô muốn mua một cái áo khoác dày, áo lông và quần jean.
Bạn trai chính quy đã tới, cho nên vị quân sư như Chân Minh Châu lập tức cảm thấy rất vô dụng, vì vậy chỉ đành tùy tiện đi xung quanh.
Trang phục mùa đông của cô Chân Văn đã sớm mua xong rồi, cho nên tới quay qua quay lại hai phút cô liền không còn hứng thú gì nữa, tiện tay ném ly trà sữa đã uống xong vào thùng rác, xoay bước đi về phía phòng thử quần áo.
*
Phòng thử quần áo.
Tống Tương Tương mặc một chiếc áo bông trắng cổ tròn và một chiếc quần jean đi ra.
Vóc dáng của cô cao hơn Chân Minh Châu một chút, khoảng chừng một mét sáu mươi lăm, cả người cũng nặng hơn Chân Minh Châu một chút, hơn chín mươi cân (45 kí đó), vóc người đẹp, ngực thuộc cúp 36d ở trong đám học sinh cao trung thật sự có thể kiêu ngạo xưng bá.
Tình cảnh này của mình cô đương nhiên rất rõ ràng, sau khi thay quần áo xong thì cả người đều lúng túng âm thầm đổ mồ hôi.
Phan Dịch lựa cho cô một chiếc áo lông bó sát người, đường cong cao ngất rất thu hút ánh mắt của người khác.
“Thấy sao ——” Tống Tương Tương lấy dũng khí ngẩng đầu, khi đối diện với tầm mắt của Phan Dịch thì câu định nói lập tức nghẹn ở trong cổ họng.
Phan Dịch khoanh hai tay đứng quan sát cô, hai mắt híp lại, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt trần trụi hoàn toàn không hề khắc chế một chút nào.
“Mình thử cái khác đi.” Tống Tương Tương ấp úng nói xong liền xoay người rời đi.
“Ai ——” Phan Dịch nhanh chóng kéo tay cô lại: “Nhìn rất đẹp, cái này là được rồi.”
Con trai lúc mua quần áo không đắn đo như vậy đâu, quyết định rất dứt khoát.
Tống Tương Tương lại cảm thấy nhức đầu, mím chặc môi ngượng ngùng nói: “Cảm thấy có chút không quen.”
Phan Dịch xì cười: “Cảm thấy lộ ngực to hả?”
“!”
Lúc Chân Minh Châu đi tới thì chợt nghe thấy một câu nói ngả ngớn này, cả người đều cứng đờ, sắc mặt đỏ ửng lui về phía sau.