Trong trường cũng không ép học sing mặc đồng phục, hàng ngày cũng không ép học sinh mặc cứng nhắc một bộ, nhưng thứ hai đặc biệt giáo viên sẽ kiểm tra chặt một chút, hôm nay vừa vặn là thứ hai, buổi sáng ra cửa cô mặc vào, để tránh phiền thì chiều đi net đương nhiên phải thay.
May mà, tủ quần áo ở ký túc xá cũng có mấy bộ.
Đều là nữ sinh, cô tùy ý cởi áo đồng phục ngắn tay ra, cầm một bộ đầm chiffon mặc vài, nghe thấy Nhiêu Lệ ở phía sau hour: “Chân Chân cậu đến tiệm net à?”
Chân Minh Châu khom lưng cởi váy đồng phục, không ngẩng đầu lên tiếng.
Từ nhỏ điều kiện sinh hoạt của cô tốt, cả người da thịt mềm mại trắng nõn, giờ phút này thay váy bồng công chúa có chút trong sáng đáng yêu, cả người như đóa hoa vô cùng yêu kiều. Ánh mắt Tống Tương Tương dừng ở vòng eo một cánh tay có thể ôm hết của coi, nhất thời xì một tiếng, nhẹ giọng nói: “Không biết mắt ai mù, nói An Oánh là hoa khôi của lớp.”
Tính cô ấy thẳng thắng lời nói không kiêng kỵ, giờ phút đột nhiên nhắc đến người có tiếng trong lớp học, Vương Viện đang làm bài thi ngước mắt nhìn Chân Minh Châu một cái, cười nói: “Cô ấy ở cấp hai tiếng thơm đã vang xa.”
Chân Minh Châu đương nhiên biết An Oánh, nhưng lúc này tùy tiện thay váy lại nghĩ đến chút chuyện sốt ruột, cho nên cô cũng không nói tiếp, tìm lại mấy bộ đồ trong tủ quần áo một chút, muốn tìm một bộ để thay cho tâm trạng tốt hơn.
Đáng tiếc không như mong muốn.
Người mẹ kế trong nhà rất thích làm cầu kỳ, vấn đề quần áo hai người đã giành co không ít lần, đáng tiếc cô thua nhiều hơn thắng, sau đó cũng lười làm loạn, sau đó người ta mua cái gì, có đôi khi một mặc đối phó với cha già ATM.
Mấy bộ trong tủ này đều là bà chọn, thể hiện rõ phong cách của Chân Minh Hinh.
Nói đến Chân Minh Hinh tuy không phải chị ruột cô, Chân Minh Hinh lớn hơn cô một tuổi, cô ta được lợi là gả vào lúc đàn mang thai. Nhưng cha cũng không tự nhiên đối tốt với con gái lớn hơn con gái ruột, chuyện này rất làm người bực bội.
Nhất thời Chân Minh Châu ngơ người, mấy người nói chuyện bên cạnh cũng không nghe thấy.
Nhiêu Lệ gọi cô hai tiếng sau đó có chút xấu hổ, tăng giọng lên: “Chân Chân, cậu nghĩ cái gì vậy?”
Chân Minh Châu đóng tủ quần áo: “Hả?”
Tốt xấu gì cũng được đáp lại, sắc mặt Nhiêu Lệ hòa hoãn một ít, cười nói: “Mình chưa từng đi chơi game bao giờ, chúng ta cùng nhau đi, muốn thay quần áo sao?”
“Có lúc sẽ kiểm tra thân phận.”
“A?”
“Không nghiêm trọng như cậu tưởng, không mặc đồng phục là đến được.”
Đã có cách ứng phó, trước khi đi sẽ lấy chứng minh thân phận của người khác để qua, Chân Minh Châu tùy ý giải thích hai câu, Nhiêu Lệ a một tiếng, bắt đầu tìm quần áo thay. Nhưng điều kiện gia đình cô không so được với Chân Minh Châu, cúi đầu tìm một chút không có váy, mà chọn áo tay ngắn quần lửng kiểu cao bồi, hơn nữa với một đôi giày vải, nhìn có vẻ hoạt bát.
Nhưng mà, tính toán đó của cô Chân Minh Châu không để trong lòng, thay quần áo, trong lòng có bao ý nghĩ ngo ngoe, rục rịch.
*
Qua hai giờ một chút, hai người cùng nhau ra ký túc xá.
Mấy người Tần Viễn không ở đây, Chân Minh Châu nói rất ít. Nhưng khoảng cách từ ký túc xá đến quán net cũng khá lâu, lần đầu tiên Nhiêu Lệ trốn học, chưa ra khỏi trường đã có chút khẩn trương, cô ấy theo khẩn trương nhìn xung quanh, trùng hợp ngước mắt nhìn thấy Trinh Nghiên Ninh, vội vàng quay đầu nói: “A, Trình Nghiên Ninh kìa.”
Chân Minh Châu ngước mắt nhìn qua, vẫy vẫy tay cười gọi: “Trình Nghiên Ninh, học trưởng, ở đây!”
Lớp 12-1 ở hành làn, Trình Nghiên Ninh nghe thấy giọng nói này mí mắt cũng không nâng lên một chút, nhưng thật ra giáo viên chủ nhiệm lớp giáo viên Phùng, quay đầy nhìn qua.
Trong tầm mắt, nữ sinh mặc váy lụa trắng chiffon thanh xuân dạt dài, chân nhảy tay vẫy, gương mặt tinh xảo cười lóng lánh, giống như sáng lên. Trong trường trung học, hàng ngày có rất ít nữ xinh mặc váy, váy của Chân Minh Châu kiểu dáng không tính là khoa trương, ngắn tay, đến đầu gối, bó eo, làn váy hơi xoã tung, quần áo kiểu thục nữ, lại hiện ra vẻ tùy tiện.
Giáo viên Phùng còn trẻ, tính tình dịu dàng dễ gần, vừa xoay đầu thấy cô bất lưc, rất nhanh thu hồi ánh mắt, dịu dàng nói: “Tý nữa nói với thầy Mã một chút, giáo huấn con bé một chút.”
“Không cần.”
“A?”
Trình Nghiên Ninh cười nhạt: “Không phải chuyện gì lớn, em không để ý là được.”
Học sinh ngoan được nhiên lễ phép trước mặt giáo viên, ở xa, Chân Minh Châu đang bước đi bỗng nhiên xoay người lại, đúng lúc thấy anh đang cười. Thị lực của cô rất tốt, có xa hơn chút nữa cũng thấy rõ gương mặt tuấn tú của anh. Lúc anh cười lên mặt mày giãn ra, khóe môi cũng nhếch lên một đường cong, cả người tản ra khí mát mẻ, phong đôn nhưng hơi rụt rè.
Đưa lưng về phía Chân Minh Châu, giáo viên Phùng gật đầu, lại có chút bất đắc dĩ mà nói: “Vậy được rồi, con bé như vậy trường học cũng không có cách nào khác, cảnh cái răn dạy cũng khó vó tác dụng, em đừng quan tâm, yên tâm học tập.”
“Vâng.”
Giáo viên Phùng suy nghĩ một chút, lại nói: “Lớp 12, không gì quan trọng bằng thành tích, trong trường em làm thủ khoa của khoa tự nhiên là rất rõ ràng, nhưng em đừng để áp lực quá lớn, học tập và cuộc sống hàng ngày có gì khó khăn cứ nói, hiểu sao?”
Lời này của cô vô cùng uyển chuyển, sợ học sinh tự ái. Nhưng để đứng thứ nhất của toàn tỉnh, đây là ý của những người cấp trên, không nói lại không được, nên nói xong đánh giá biểu cảm của Trình Nghiên Ninh sau đó thở dài.
Đầu thai đúng là một môn kỹ thuật sống. Một người không học vấn không nghề nghiệp mà rảnh rỗi, một người lại dùng sức học để xây dựng tương lai, sao có thể không làm cho người ta đau lòng?
Cảm xúc này của cô thể hiện rất rõ ràng, Trình Nghiên Ninh đương nhiên cũng hiểu, gật gật đầu, anh đáp lại một chữ: “Vâng.”
Cô giáo Phùng nói chút rồi thôi, cười nói: “Vào đi.”
Trình Nghiên Ninh xoay người vào phòng học.
Cô giáo Phùng nhìn cửa sổ một cái, ánh mắt đột nhiên dừng trên người Chân Minh Hinh, nghĩ nghĩ, lại gọi: “Chân Minh Hinh, ra đây một chút.”
Chân Minh Hinh và Chân Minh Châu là chị em việc này người trong trường đều biết, các giáo viên cũng đem hai người ra so sánh đối lập như trời với đất, cô Phùng thấy Chân Minh Hinh yên tĩnh mảnh mau, dịu giọng nói: “Chuyện của em gái em đáng lẽ cô không nên quản. Nhưng mà hôm nay em ấy làm cho cả trường không ổn. Ý của coi là em nên khuyên bảo em ấy, để em ấy tập trung học tập.”
“……” Chân Minh Hinh yên lặng vài giây, mím môi nói: “Em biết rồi ạ.”