Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 127: Chương 127: Học tập là con đường duy nhất của bọn họ 2




Tuyết rơi trên lông mi, Chân Minh Châu cũng không thấy được. Cô yên lặng nhìn nam sinh vẫn không đứng đắn trước mắt, khoảng mấy giây sau mới tìm được âm thanh của chính mình.

“Lý thất bại.”

“Ân.”

“Muốn chết a, làm sao buồn nôn như vậy.”

Chân Minh Châu tức giận đá anh ấy một cước, nâng bước rời đi.

Lý Thành Công không kịp đề phòng, cúi đầu xoa cẳng chân bị đá, không có phát hiện, cô gái đi phía trước bởi vì bất ngờ, cảm động, thở dài mà rơi nước mắt.

Hai người chia tay ở dưới ký túc xá.

Chân Minh Châu nâng bước lên tầng.

Lời nói trong lòng của Lý Thành Công làm tâm tình cô phức tạp, ôm một đống quà trong lòng, trong lòng nặng trĩu.

Cô cảm thấy, Trình Nghiễn Ninh và Nhạc Linh San là một loại người. Gia cảnh bọn họ không tốt, nói thật ra Trình Nghiễn Ninh còn thảm hại hơn. Ít nhất Nhạc Linh San còn có cha mẹ, cho cô ấy đi học, hai người còn cùng đến đến An Thành, bán đồ ăn vặt chăm sóc cô ấy.

Còn Trình Nghiễn Ninh?

Anh không có cha mẹ đau lòng, còn chịu áp lực lớn từ xung quanh.

Mơ hồ cô lại nhớ tới lời nói của cô Phùng - giáo viên chủ nhiệm lớp 12-1 trước cửa lớp bọn họ, lúc này nghĩ lại mới bừng tỉnh, cô ấy nói những học sinh có hoàn cảnh gia đình bình thường, chủ yếu chỉ Trình Nghiễn Ninh.

Toàn bộ lãnh đạo trong trường đều mong năm sau anh có thể lấy được danh hiệu ‘Trạng Nguyên’ khoa tự nhiên toàn tỉnh.

Mà chính mình, không biết tình huống gì lại đi quấy rầy, làm phiền anh.

Nhạc Linh San nói, tri thức thay đổi số mệnh.

Lý Thành Công cũng nói, học tập là con đường duy nhất của cô ấy.

Nhưng, không phải đây cũng là con đường duy nhất của Trình Nghiễn Ninh sao?

Cô liền miên man suy nghĩ, vừa tự trách vừa khó chịu, không biết phải làm sao, đột nhiên đụng vào nữ sinh bên cạnh.

Nhiêu Lệ đang cúi đầu chạy xuống, đụng phải cô mới vội vàng dựng lại “Chân Chân, tối nay cậu ở ký túc xá à?”

Chân Minh Châu nâng mắt nhìn qua.

Hôm nay Nhiêu Lệ mặc một cái áo lông màu hồng nhạt, vẻ lo lắng sau khi cùng Từ Mộng Trạch chia tay đã sớm phai nhạt theo thời gian, cô ấy nghiêng mặt hỏi, trên khuôn mặt thanh tú còn mang ý cười.

Chân Minh Châu cũng cười, mở miệng hỏi “Có thể mang hộ đồ giúp mình lên không?”

“A? Cậu muốn làm gì?”

“Muốn đi mua một chút đồ.”

“Nga, vậy đưa mình đi.” Nhiêu Lệ thấy một đống đồ vật trong lòng cô, hâm mộ nói “Nhân duyên của cậu thật tốt, nhiều quà như vậy, đều sắp không ôm được.”

Chân Minh Châu đem toàn bộ đồ trong ngực cho vào trong túi, lại gỡ cặp sách xuống, cô kéo khóa cặp sách ra lấy một cái túi quà màu lam ra, lại đem những cái khác đưa cho Nhiêu Lệ, dặn dò “Cậu để toàn bộ ở trên bàn là được.”

“Ân ân, đã biết.”

Chắc Nhiêu Lệ cũng có chuyện, gật gật đầu liền ôm đồ chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.