Chân Minh Châu buồn bực không vui.
Chuyện này từ lúc ăn cơm trưa đã thật rõ ràng.
Mắt thấy cô hơn nửa tiết đều gối đầu lên cánh tay ngủ, Tần Viễn thu hồi ánh mắt suy nghĩ một chút rồi xé nửa tờ giấy từ quyển bài tập viết lên một câu nói, vò thành một cục quăng về phía cô.
Nhưng cục giấy lại rơi vào trong tay An Doanh.
Cô ta ngước mắt nhìn lên liền đối diện với ánh mắt đang nhìn tới của Tần Viễn.
Nam sinh hất cằm lên ra hiệu với cô ta.
An Doanh hơi nhấp môi một chút rồi giơ cùi chỏ đụng đụng Chân Minh Châu, nhỏ giọng kêu: “ Này.”
Chân Minh Châu buồn bực nghiêng đầu nhìn cô ta một cái.
An Doanh liếc mắt nhìn cục giấy rồi hạ thấp giọng nhắc nhở: “Tần Viễn đưa.”
Chân Minh Châu cầm cục giấy lên mở ra, miễn cưỡng phân biệt chữ viết như rồng bay phượng múa phía trên: “Sau khi tan học mang cậu đi chơi.”
Cô đọc xong thì đột nhiên cảm thấy bất ngờ, trước mắt lại hiện ra chữ viết của một người khác.
Người thường nói chữ viết thể hiện bản chất của con người.
Nét chữ của Tần Viễn cẩu thả tung bay không ra hình dạng gì, đúng thật là có chút giống với tính cách xưa nay của anh ta, còn Trình Nghiễn Ninh, chữ viết của anh đã được coi là vô cùng ngay ngắn trong đám nam sinh rồi, câu văn ngang dọc đều góc cạnh rõ ràng, đến một nét rạch cũng đều rõ ràng hữu lực...
Tùy tiện giải tỏa tạp niệm trong đầu, cô ngước mắt nhìn về phía Tần Viễn rồi gật đầu đáp ứng.
*
Xa xa, tiếng chuông vào học đinh linh linh vang lên.
Chân Minh Châu tùy tiện gập một chân ngồi lên trên xà đôi, lười biếng thổi gió.
Tần Viễn nhai kẹo cao su, hai cái tay nắm lấy xà đôi dựa vào bên cạnh cô, giống như tùy tiện cười hỏi: “Buổi trưa đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đã nói không sao.” Chân Minh Châu nhìn anh nói.
Bình thường cô cứ tùy tiện không tim không phổi, có thật sự gặp chuyện gì đi nữa thì miệng cũng rất kín, một điểm này biểu hiện khi bị ủy khuất về sau là rõ ràng nhất. Tần Viễn xoay cả người nằm ở trên xà đôi, vừa nhướng mày vừa lăn lộn không đứng đắn cười hỏi: “Là bởi vì Trình Nghiễn Ninh à?”
“Đâu có—— “
Chân Minh Châu còn chưa nói xong thì ánh mắt đã lộ vẻ sững sốt nhìn vào một nơi.
Ở sân vận động bên kia, học sinh của lớp mười hai lớp ban một đang đứng xếp hàng ngay ngắn, thể dục thầy vừa thổi “Một hai một, một hai một “ vừa chạy về phía bọn họ.
Tần Viễn vừa nhìn qua thì thấy Trình Nghiễn Ninh đang ở phía sau vòng ngoài cùng, âm thầm mắng “Chết tiệt “ một tiếng.
Con mẹ nó!
Trốn học rồi mà cũng có thể đụng phải người ta lúc đang học thể dục nữa!
Cả người của anh lập tức không tốt, hai tay nắm xà đơn chống lên chống xuống vài cái, ngồi vào bên cạnh Chân Minh Châu.
Anh bạn đẹp trai và cô nàng đẹp gái ở cùng nhau đương nhiên sẽ được nhiều người khác chú ý.
Bọn học sinh của cả lớp mười hai ban một nhìn thấy, trong đội ngũ lập tức oanh động.
“Cái tên năm thứ nhất kia chỉ là bao cỏ.”
“Đây không phải là Tần công tử sao?”
“Còn có Chân Minh Châu, cúp cua cũng quang minh chánh đại như vậy hả?”
“Nhìn cách sinh hoạt của học sinh cao trung người ta một chút đi.”
Các nữ sinh xen lẫn hâm mộ cùng bất đắc dĩ nói nhỏ truyền nhau ở bên tai, Tiết Phi quay đầu thì liếc mắt đã nhìn đến bên cạnh Trình Nghiễn Ninh, cười nói: “Tiểu Chân Chân ở đó kìa.”
Lúc Trình Nghiễn Ninh đang chạy bộ, mắt nhìn thẳng, gò má trắng nõn vừa lạnh lùng lại cứng rắn.
Tiết Phi mắt thấy anh không muốn để ý tới thì lại nổi lên mấy phần tâm tư muốn đâm chọt anh: “Đừng nói nữa, em ấy rất xứng đôi với một tiểu nam sinh năm nhất đẹp trai này nha, tùy tiện cùng ngồi chung một cây xà đơn thì cũng giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ vậy đó.”
“Nói xong chưa?” Trình Nghiễn Ninh nâng mí mắt nhìn về phía anh ta.
Đây là lần đầu tiên anh giọng điệu hung dữ như vậy để nói chuyện, nhất là cộng thêm ánh mắt lạnh băng này, khiến cho Tiết Phi lập tức im lặng.
*
Đội ngũ ban một chạy qua trước mắt hai người.
Ánh mắt của Chân Minh Châu vẫn theo đuổi phía sau bóng lưng của Trình Nghiễn Ninh, trong tim có hơi đau đớn.
Lúc nãy Trình Nghiễn Ninh có chạy tới chỗ cô hỏi đồ ăn, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, vẫn cứ lạnh lùng như thường lệ đến mức làm người ta tức giận không thôi.