Tiết Phi vừa giúp nhặt đồ vật vừa nói “A Ninh, cậu quá đáng như vậy, dù sao cũng là tâm ý của cô ấy.”
“Anh đừng động.” Bỗng nhiên Chân Minh Châu nổi giận, đẩy anh ấy ra.
Bút máy trong tay Tiết Phi bị cô đoạt ra, anh ấy ngây ngốc, đến gần khuyên bảo “Không phải anh làm rơi đồ vật đúng không, anh có thể nhặt giúp em chứ?”
“Em nói anh đừng động……………..” Chân Minh Châu lại hét lên, giọng nói nghẹn ngào.
Cô muốn khóc, Tiết Phi liền sợ hãi, không dám động.
Anh ấy không dám động nhưng vẫn ngồi xổm ở bên cạnh, Khang Kiến Bình và Tống An Như chạy lại đây, thấy tình huống này liền ngây ngốc, không hẹn mà cùng nhìn về phía Trình Nghiễn Ninh đang đứng tại chỗ.
Trình Nghiễn Ninh mặt không thay đổi, nhưng thân thể và ngón tay có chút cứng nhắc.
Anh cũng không cố ý.
Nhưng hình như đã không còn quan trọng.
Chuyện bất ngờ này đủ để đánh gãy lòng tự trọng của Chân Minh Châu.
Nha đầu này, buổi tối chạy tới đây đã không dễ dàng, qua tối nay có lẽ sẽ không có lần thứ hai.
Trình Nghiên Ninh ôm bóng rổ vào trong lòng, không nói một lời liền rời đi.
“A Ninh.” Động tác này của anh làm Tiết Phi sợ hãi, hai ba bước liền đuổi tới, tháp giọng nói “Dù sao cậu cũng nên nói một câu a, cô ấy đều sắp khóc rồi.”
“Không có gì để nói” Giọng nói Trình Nghiễn Ninh không cao không thấp nhưng đủ để Chân Minh Châu nghe thấy.
Chân Minh Châu đã thu thập đồ vật xong, nghe thấy vậy thân mình liền cứng nhắc, suýt nữa chảy nước mắt, cô nhìn bóng lưng Trình Nghiễn Ninh, cũng không cầm cặp sách lên, lôi một dây quai cặp sách, xem cặp sách giống như rác kéo trên mặt đất.
“Trình Nghiễn Ninh.” Bỗng nhiên cô mở miệng gọi một tiếng, không đầu không cuối nói “Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.”
“?” Ba người bên cạnh nhìn nhau.
“Sinh nhật vui vẻ.” Một tay Chân Minh Châu túm cặp sách, đi đến bên cạnh Trình Nghiễn Ninh, nói xong câu đó, cũng không nhìn anh liền chạy đi trước, trong mắt mấy người cô càng chạy càng xa, khi đi ngang qua thùng rác, cô liền vứt cặp sách vào trong.
Bồn người nhìn thấy chuyện này “........”
Sau khi im lặng hồi lâu, Tiết Phi hạ giọng hỏi Khang Kiến Bình “Ý cô ấy là lần đầu cũng là lần cuối nói sinh nhật vui vẻ?”
Khang Kiến Bình khẽ gật đầu “Hẳn là vậy.”
Mấy người đều quen biết Trình Nghiễn Ninh lâu như vậy, ít nhiều cũng hiểu Chân Minh Châu.
Cô nương kia thẳng thắn sôi nổi, tính tình cũng khác nữ sinh khác, nhìn giống như ngang ngược nhưng lại có nhân duyên tốt, hành động vừa nãy vẫn để bọn họ có chút kinh ngạc.
Nữ sinh bình thường khác, bị đả kích như vậy sẽ khóc một hồi lâu.
Còn cô vẫn không quên chúc mừng sinh nhật.
Còn có các đồ vật kia, nói không cần liền không cần, làm trò trước mặt mọi người, liền lôi kéo như rác rưởi, phủi tay liền ném, không lưu lại đường sống cho Trình Nghiễn Ninh, kiêu ngạo và bướng bỉnh vì chính mình.
Rất lợi hại a……….
Không hiểu sao Tiết Phi cảm thấy có chút hả giận.