Trên ban công, gió lạnh vù vù.
Khi Tống Tương Tương đẩy cửa ra, Chân Minh Châu đang ngồi xổm trên đất, dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn.
Hành động này của cô có chút trẻ con, Tống Tương Tương đang muốn trêu đùa cô, dựa vào chút ánh sáng trên ban công phát hiện vị trí cô cúi đầu, trên đất có vòng tròn nhỏ đậm màu, thoạt nhìn giống như nhiễm nước mắt.
Lần này làm Tống Tương Tương rất sợ.
Dù sao, từ khi quen biết tới nay, cô chưa thấy Chân Minh Châu khóc.
Thứ nhất, trong trường học ai dám làm cô đau lòng, thứ hai tính cách của cô cũng không phải người dễ khóc.
Tống Tương Tương do dự hồi lâu, cúi người xuống, giả vờ thoải mái hỏi “Làm sao vậy, ở chỗ học thần bị đả kích?”
Chân Minh Châu không ngẩng đầu “Mình khiến người khác phiền phức phải không?”
“Làm sao sẽ như vậy?” Tống Tương Tương liền ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói “Xảy ra chuyện gì vậy, liền chính mình cũng hoài nghi?”
Chân Minh Châu nói “Mình không theo đuổi Trình Nghiễn Ninh nữa.”
Không theo đuổi được.
Cô cũng hết dũng khí rồi.
Trong giọng nói có chút ủ rũ.
Tống Tương Tương nghe vậy yên lặng một lúc liền đẩy vai cô nói “Không theo đuổi thì không theo đuổi, cũng không phải chuyện lớn gì. Hơn nữa mình không cảm thấy anh ấy tốt bao nhiêu, cũng chưa chắc đẹp trai nhất trường……….”
Nói đến cuối cùng, giọng nói của cô đều nhỏ lại, cảm thấy giống như đang lừa người.
Trình Nghiễn Ninh và các cô không phải là người cùng thế giới, giai đoạn trung học, thành tích là danh thiếp duy nhất của mỗi học sinh trong trường, có nhiều loại học sinh cũng là dựa vào thành tích, phân chia ra từ cao xuống thấp.
Loại gia thế tốt như Tần Viễn, Từ Mộng Trạch, quả thực chọc người hâm mộ, nhưng Trình Nghiễn Ninh mới là học sinh mẫu mực và tấm gương của cả trường.
Không thể nghi ngờ, anh là tốt nhất.
Hiếu học, phẩm chất đạo đức tốt, mọi mặt đều không thể bắt bẻ.
Ánh mắt của Chân Minh Châu cũng không có vấn đề gì.
Tống Tương Tương than thở trong lòng, nhỏ giọng khuyên Chân Minh Châu “Thực ra chuyện này cũng không phải vấn đề của cậu, chuyện tình cảm cũng không nói đến đạo lý, không có đúng sai. Trình Nghiễn Ninh đang chuẩn bị tốt nghiệp, học tập rất quan trọng, không có tâm tư nói chuyện yêu đương cũng là bình thường, đừng nghĩ nhiều quá.”
“ n.” Chân Minh Châu gật gật đầu.
Thật ra cô cũng không oán giận Trình Nghiễn Ninh, tình huống nhà anh như vậy, anh chuyên tâm học tập cũng không dễ dàng.
Chính là cô có chút ủy khuất mà thôi.
Còn có chút không cam tâm.
Một chút khó chịu.
Còn ép không thể nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu.
Bỗng nhiên Chân Minh Châu đứng lên, ung dung cười nói “Không có chuyện gì, bên ngoài lạnh, đi vào thôi.”
Tính cách của cô vẫn như vậy, Tống Tương Tương cười cười, đi vào cùng cô.
*
Vào ký túc xá, hai người đi rửa mặt, sau đó nằm lên giường.
Tống Tương Tương thấy vẻ mặt Chân Minh Châu như cũ, hơi yên tâm, gửi tin nhắn hỏi Phan Dịch “Cậu nhìn thấy Trình Nghiễn Ninh không?”
“Ở ký túc xá của cậu ấy.” Phan Dịch trả lời rất nhanh.
Khi hai người gặp nhau xong thì đã rất muộn, Phan Dịch đưa cô đến dưới ký túc xá liền nói chính mình đi ký túc xá Trình Nghiễn Ninh ở nhờ một đêm.
Tống Tương Tương yên tâm, nghĩ nghĩ lại hỏi “Có chỗ ở sao?”
“Có hai cái giường trống.”
“A, Trình Nghiễn Ninh đang làm gì?” Tống Tương Tương nhìn tin nhắn nghĩ đến Chân Minh Châu liền hỏi thêm một câu.
Vấn đề này làm Phan Dịch sửng sốt một chút, nhìn về phía Trình Nghiễn Ninh.
Ký túc xá sắp tắt đèn, Trình Nghiễn Ninh đã rửa mặt nằm lên giường, không chỉ anh, những người khác cũng đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Phan Dịch không nói nhiều, trả lời một câu “Đã ngủ rồi.”