Ven đường, quán mì sợi Lan Châu.
Vị trí sát cửa sổ, bốn người ngồi bên cạnh ba cảnh sát, trong đó có một nam một nữ lớn tuổi mặc cảnh phục, một người khác trẻ hơn mặc quần áo bình thường. Mắt nhìn ra cửa sổ thấy ba nam sinh như ba cây ngô đồng, người đàn ông mặc cảnh phục thu hồi tầm mắt trước, cầm hai nhánh tỏi trên bàn bắt đầu bóc.
Ngay sau đó, nữ nhân trung niên mặc cảnh phục cũng thu hồi ánh mắt, phát ra một tiếng thở dài.
Cảng sát trung niên đang bóc tỏi dừng lại, ông ta nhướng mày, nghĩ mở miệng hỏi: “Vạn Tùy Tâm kia bị phán mấy năm tù?”
“5 năm bảy tháng.” Nữ cảnh sát trung niên nói.
Cảnh sát nam kia a một tiếng, như suy nghĩ gì: “Sang năm là thi đại học rồi đi.”
“Qua tháng tư.” Người phụ nữ trả lời một tiếng, lại bổ sung, “Nghe nói biểu hiện của bà ấy bên trong không tệ lắm, mong là sau khi ra có thể làm người lần nữa.”
Bà nói xong nhìn người đàn ông mặc quần áo bình thường ánh mât nghi ngờ, liền chủ động giải thích nói: “Vạn Tùy Tâm là mẹ của Trình Nghiên Ninh, bị tù 5 năm bù tội gây thương tích.”
“Trình Nghiên Ninh?”
Người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo bình thường là người mới đến từ trại huấn luyện, bằng cấp rất cao, không đến ba mươi đã là tiến sĩ, nghiêng về phong cách Tây nên rất hiểu tân lý tội phạm. Hai người trung niên đều là người có lai lịch, đối với anh ta vẫn rất khách khí, nghe thấy giọng của anh ngạc nhiên rõ ràng, nữ cảnh sát lập tức mở máy hát ra.
“Nói Vạn Tùy Tâm đúng là uổng cho người làm mẹ, 5 năm trước bà ta đâm bị thương chính là con trai ruột của mình. Tiểu Ninh này cũng thật xui xẻo, sinh ra trong gia đình như vậy. Cha nó chết sớm trong nhà không ai quan tâm, ở nhà cũ cùng một đám thanh niên lêu lổng, mấy năm trước vui chơi rồi bỏ đi. Chơi rất nhiều, một người trẻ tuổi và một bà góa chồng, hai người ở với nhau không lâu, sinh được một bé trai trắng nõn. Theo lý thuyết cuộc sống đi theo quỹ đạo bình thường, nhưng có điểu xảy ra với hai vợ chồng kia, đứa bé nhỏ vậy đã làm vỡ mấy món đồ, ồn đến hàng xóm sống không yên. Đứa bé Tiểu Ninh này sáu hay bảy tuổi gì đó đã mất tích ngoài ý muốn. Sống không thấy người chết không thấy xác. Mẹ nó càng không ổn, cuộc sống hàng ngày không nói, hút thuốc uống rượu chơi mạt chược, ăn nhậu chơi gái cờ bạc đều đã làm, ở nhà còn đánh đập, cậu có gặp qua người mẹ nào nhẫn tâm như vậy chưa?” Cảnh sát nữ nói xong liền tức giận, một hơi không dừng, sau đấy cầm chén trà trên bàn uống một ngụm.
Người đàn ông trẻ tuổi quần áo bình thường, như nghĩ gì nói: “Hoàn cảnh gia đình như vậy, không dính chút nào lên người nam sinh, các phương diện khác còn rất ưu tú.”
“Còn không phải sao?” Nữ cảnh sát than một tiếng, “Nếu không sao có thể đau lòng cho nó chứ. Chuyện năm đó, toàn bộ người trong thành phố đều muốn Vạn Tùy Tâm ở tù cả đời.”
“Khoa trương như vậy?”
“Khoa trương chỗ nào chứ?” Nữ cảnh sát vui mừng cười nói, “Án tử chính là tay tôi làm. Anh không biết, Tiểu Ninh lớn lên rất ưu tú, lớn kên trắng đẹp còn không nói, trong học tập và các phương diện khác đều không làm người khác lo lắng, tình huống trong nhà như vậy, trên đường đi gặp bà lão còn dừng lại giúp đỡ.”
“Người mẹ kia của nó là đáng bị phỉ nhổ.”
“Cũng không phải, thiện ác đều có báo. Án này có thể thuận lợi thi hành, may mắn thằng bé Tiểu Ninh này không lo cho mẹ nó, ở nhà lắp cameras.”
“…… Cái gì?” Người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo bình thường sửng sốt, cả người ngồi thẳng.
Người trẻ tuổi mặc quần áo bình thường được cấp trên phái xuống vẫn luôn bình tĩnh, khuôn mặt đột nhiên tái nhợt, con ngươi sáng lên ánh sáng khiếp sợ.
Nữ cảnh sát nao nao, giải thích: “Lúc ấy thằng bé nói, sau khi cha nó mất mẹ nó tinh thần thất thường, trong nhà không ai chăm sóc nó không yên tâm, cho nên lắp cameras.”
Người trẻ tuổi mặc quần áo bình thường a một tiếng, hơi hơi nhíu mày, trầm mặc không nói chuyện.
Nữ cảnh sát bổ sung nói: “Chỉ lắp một cái ở phòng khách.”
“Sau đó?” Người đàn ông trẻ tuổi quần áo bình thường giống đi đột nhiên hứng thú, ngước mắt lên, tiếp tục hỏi.
Người đàn ông trung niên trầm mặc một lúc lâu, nghe đến câu sau nói tiếp: “Vạn Tùy Tâm phán tù hơn 5 năm, Trình Nghiên Ninh ở bệnh viện hơn một tháng. Sau khi xuất viện không lâu, bên trên lấy chỗ của nhà họ cải tạo, phá đi toàn bộ, xây thành trung tâm vận chuyển hành khách bây giờ.”
Nữ cảnh sát thở dài nói: “Vận mệnh của thằng bé lớn lên cũng thay đổi nhiều. Tuy lúc ấy nó chưa 13 tuổi, nhưng những người trong Tổ Dân Phố đều đau hắn, hợp tác mua nhà mới cho nó dưới tên nó, vậy cũng coi như nhờ họa được phúc, bỉ cực thái lai.”
Từ nhỏ gia đình rách nát, tám tuổi cha đã mất tích, mười hai tuổi mẹ vào tù, lớn lên hưởng khoản bồi thường bất đông sản lên đến trăm vạn, lắc mình thay đổi một thế hệ, cố tình, người này còn ngồi vững ở trường học An An, là học sinh xuất sắc được nhiều người hâm mộ.
Thật là thú vị ……
Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi kia ánh lên ý cười, chưa nói một lời.
“Mời dùng.” Lúc này phục vụ mang mì lên, ba người đang nói chuyện bất ngờ bị đánh gãy. Một lát sau, ăn xong bát nhỏ người đàn ông mặc quần áo bình thường hỏi, “Vậy cha nó đâu, mười năm cũng không có một chút tin tức?”
“Ừ, sống không thấy người chết không thấy xác, báo mất tích đi.” Nam cảnh sát cắn một miếng tỏi, lớn giọng trả lời.
Nữ cảnh sát dừng đũa, tức giận nói: “Cái xã hội cặn bã này, mất một người, ai mặc kệ nó, không tin tức chính là tin tốt.”
An Thành là điển hình của thành thị phương Bắc, dân bản xứ trong xương cốt mang theo ngay thẳng hung hãn.
Hai người cảnh sát lớn tuổi nói xong, ăn mì, mồm to ăn canh, đương nhiên cảm thấy bây giờ đã rất tốt, vui sướng.
Người đàn ông trẻ tuổi quần áo bình thường, nhịn không được lại nghĩ: “Đúng là có ý tứ.”