Nhiêu Lệ một đường chạy thẳng về phòng trọ, oa oa khóc lớn lên.
Chân Minh Châu thấy cô ấy cũng không có những hành động quá khích khác thì thở phào nhẹ nhõm, một mình ngồi trên ghế ngẩn người.
Cô không có đi dỗ Nhiêu Lệ.
Nhìn Nhiêu Lệ, cô cảm thấy chính mình cũng rất cần được an ủi.
Tống Tương Tương đuổi theo tới thì nhìn thấy một màn này: Nhiêu Lệ nằm ở trên bàn khóc lớn, Chân Minh Châu ngồi một mình trên ghế, cũng không biết đang suy nghĩ gì mà mất hồn mất vía, trên mặt lộ ra vẻ trầm tĩnh hiếm thấy.
Cô thở dài một hơi, rồi đi đến bên cạnh Nhiêu Lệ, vỗ vỗ lưng cô ấy: “Đừng khóc nữa.”
Nhiêu Lệ rống to: “Cậu ta dựa vào cái gì bảo mình cút đi chứ!”
Tống Tương Tương im lặng một giây rồi thở dài nói: “Đó chính là câu cửa miệng của cậu ấy, không có gì lớn đâu. Dù sao cậu ấy động một tí là chọc cho cậu khóc, tách ra cũng tốt.”
Nghe cô nói như vậy, Nhiêu Lệ khóc càng thương tâm hơn.
Cô ấy cảm thấy mình đã bị ma quỷ ám ảnh, vậy mà vẫn còn có chút không từ bỏ được Từ Mộng Trạch.
Trong lớp bọn họ cũng có mấy bạn học đang yêu đương, khi đi học sẽ len lén nắm tay nhau một chút, tan học cũng sẽ cùng đi tản bộ nói chuyện phiếm ở trong sân trường, có khi lặng lẽ ôm nhau, có khi còn trốn ở trong một gốc không người hôn nhau.
Nhưng Từ Mộng Trạch lại khác, hai tháng nay đến một cái sắc mặt tốt cũng không có!
Thứ không có được luôn là tốt nhất.
Cô không cam tâm!
Nỗi đau nhất thời dâng lên, Nhiêu Lệ càng khóc càng to, cho đến khi Chân Minh Châu ngước mặt lên nhìn cô ấy một cái, rồi đột nhiên nói: “Đừng khóc nữa, có thôi đi không!”
“Hức!” Nhiêu Lệ khóc nấc một cái, khuôn mặt đầy nước mắt quay sang nhìn cô.
Chân Minh Châu bị cô ấy khóc đến phiền, nhăn mày nhìn cô ấy rồi tức giận nói: “Rõ ràng cậu ấy không thích cậu, khóc tới khóc lui được cái lông gì, nước mắt không đáng tiền như vậy hả? Ồn ào chết được.”
“Cậu không phải mình, dĩ nhiên sẽ không hiểu.” Trong giọng nói của Nhiêu Lệ trong vẫn mang theo âm thanh nức nở.
Chân Minh Châu đột nhiên bật cười: “Trình Nghiễn Ninh còn khó trị hơn cậu ấy nhiều, mình cũng đâu có lấy nước mắt rửa mặt.”
“...” Nhiêu Lệ nhìn sững sốt nhìn cô một chút, đột nhiên dùng giọng điệu phức tạp nói, “Dù sao không có anh ấy thì cậu vẫn còn có bọn Tần Viễn, cũng không có gì ghê gớm.”
Lần này đến phiên Chân Minh Châu á khẩu không trả lời được.
“Phốc —— “
Tống Tương Tương đang đứng ở bên cạnh đột nhiên bị chọc cười.
Chân Minh Châu nhìn cô ấy một cái, tức giận nói: “Không biết xấu hổ nha, cười trên sự đau khổ của người khác.”
“Cái gì chứ!” Tống Tương Tương vừa nói chuyện vừa tiến tới bên cạnh cô, nghiêm trang nói, “Mình cảm thấy lời Nhiêu Lệ nói vô cùng có lý, Tần Viễn trừ mặt học tập ra thì những chỗ khác hoàn toàn không hề kém Trình học thần nha, huống chi cậu ấy còn tốt với với cậu nhiều như vậy!”
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Tương Tương nhắc tới cái đề tài này, nhưng lần này là ở phòng trọ, cô ấy vừa nói xong Nhiêu Lệ liền phụ họa theo nói: “Đúng vậy đúng vậy, Tần Viễn tốt với cậu biết bao nhiêu, nhiều nữ sinh trong trường học đều hâm mộ muốn chết, học tập không giỏi cũng không có vấn đề nha, nhà bọn họ có quyền có thế mà.”
Cha của Tần Viễn là một vị đại lãnh đạo của thành phố, mẹ cũng là nhân vật có mặt mũi, chuyện này ở trong trường học cũng không phải bí mật gì.
Một anh chàng công tử như vậy, muốn cái gì thì không phải đều dễ như trở bàn tay sao?
Nghĩ tới đây một màn cô ấy nhìn thấy vào hai tháng, Nhiêu Lệ khỏi nói có bao nhiêu hâm mộ, nhưng Chân Minh Châu lại lập tức nghĩ tới lúc cha cô nhắc tới Tần Viễn thì rất khách khí, còn có vẻ mặt tươi cười quái gỡ của Dương Lam nữa.
Cô lắc đầu một cái: “Được rồi được rồi, hai người đừng nói bậy bạ nữa, suy nghĩ một hồi lại khó xử.”
“Sao lại vậy chứ?” Nhiêu Lệ buồn bực nhìn cô một cái.
Chân Minh Châu nhẫn nại giải thích nói: “Chúng mình là bạn tốt thôi có được không? Chính là cái loại bất cứ lúc nào cũng có thể vào nơi dầu sôi lửa bỏng vì đối phương, nói tình cảm nhiều tục lắm, giống như cậu vậy nè, ồn ào chia tay, chẳng phải đã quậy đến mức ngay cả nói chuyện cũng không thể nói sao? Hoàn toàn không thể hiểu nổi!”