Trên hành lang tầng 3, Từ Mộng Trạch cùng An Doanh đang đi xuống dưới.
An Thành sắp vào đông nên đã bắt đầu lạnh, Từ Mộng Trạch mặc một cái áo lông bạc rộng cùng với quần bò, bóng dáng cao gầy thẳng tắp, anh ấy bị cận thị nhẹ, hôm nay không đeo kính, đeo khẩu trang đen.
An Doanh ở bên cạnh anh ấy, tóc dài xõa trên vai, mặc áo khoác ngắn màu hồng nhạt, cảm giác dịu dàng ngọt ngào.
“………..Thao nga.”
Thu hồi tầm mắt, Chân Minh Châu nói ra câu thô lỗ.
Tần Viễn ở bên cạnh cô không nói gì, chờ hai người tới trước mặt, mỉm cười nói “Đi thôi.”
Dứt lời, quay đầu hỏi Chân Minh Châu “Bệnh nhân, muốn ăn gì?”
Chân Minh Châu hung tợn trừng mắt nhìn cậu “Không được đặt biệt hiệu cho mình.”
“Ha ha.” Tần Viễn xoa tóc cô, “Bị bện liền ăn nhạt một chút, món ăn Quảng Đông được không?”
Chân Minh Châu “……………A?”
Cô bất ngờ, những người khác càng bất ngờ hơn, Lý Thành Công thao một tiếng, ủy khuất nói “Anh Viễn, cậu đối xử như vậy quá khác biệt rồi, lần trước mình bị ốm cũng không được chăm sóc tỉ mỉ như vậy.”
Tần Viễn liếc anh ấy một cái, nói “Vậy hôm nay cậu ăn nhiều một chút.”
Lý Thành Công được sủng mà sợ “……………………”
Anh ấy ngậm miệng, mấy người khác cũng không nói gì.
Tần Viễn nhìn Từ Mộng Trạch, nói “Lão Từ, cậu cùng hai người bọn họ lái xe, mình mang Chân Chân và Tương Tương, đi nhà ăn Hoàng Lương.”
“Được.” Từ Mộng Trạch nói.
*
Sáu người ra khỏi cổng trường, đứng ở ven đường đón taxi.
Từ Mộng Trạch, Lý Thành Công cùng An Doanh đi trước, Tần Viễn, Chân Minh Châu và Tống Tương Tương theo sau.
Xe taxi dừng lại ở trước mặt ba người, Tống Tương Tương nhanh chóng ngồi vào chỗ phó lái, Chân Minh Châu cũng không chú ý tới hành động của cô, kéo cửa xe chui vào trong.
“Anh chạy chậm chút a.”
Thấy Chân Minh Châu sắp đụng đỉnh xe, Tần Viễn nói với người lái xe.
“Phanh___ ___”
Cửa xe mở ra, mấy người ra ngoài.
Tiết Phi vừa mới ra ngoài cổng trường thu hồi tầm mắt, cười cười nói “Không phải bị ốm sao? Còn vui vẻ như vậy.”
“Thật là vui vẻ.” Khang Kiến Bình cảm khái.
Câu này của anh ấy khiến Tiết Phi thở dài phụ họa “Sinh đứa con tốt không bằng có người cha tốt, xã hội chính là như vậy.”
“Ha ha”
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi, một lúc mới phát hiện Trình Nghiễn Ninh đang ở phía sau, một tay che miệng ho khan.
Tiết Phi dừng bước, nhíu mày hỏi “ Cậu uống thuốc chưa?”
“Sau khi ăn xong?” Trình Nghiễn Ninh lời ít mà ý nhiều.
Tiết Phi nga một tiếng, có chút suy nghĩ sau đó đánh giá anh một lúc, cười nói “Tiểu Trân Châu ốm cậu cũng ốm, hai người thật có duyên a.”
Trình Nghiễn Ninh vẫn như cũ không để ý đến câu trêu đùa này.
Khang Kiến Bình ở bên cạnh cũng nhìn anh, cười nói “Tối hôm qua sợ là cô ấy bị tổn thương, nhưng mà cô ấy cũng rất kiên cường, nhìn thấy chúng ta cũng không nâng mí mắt.”
Khi Chân Minh Châu ở tầng dưới gọi Lý Thành Công, bọn họ vừa ra khỏi lớp.
Anh ấy nhắc tới chuyện này, Tiết Phi cũng nghĩ tới, tiếc nuối nói “Cảm thấy về sau sẽ giảm hứng thú rất nhiều.”
“Không phải vừa tốt sao?” Trình Nghiễn Ninh lạnh lùng nói.
“Ân?”
“Kỳ thi giữa kỳ cậu đã rớt khỏi top 20 toàn cấp, tổng điểm thấp hơn lần trước 27 điểm.” Nói xong, Trình Nghiễn Ninh nhìn anh ấy, cười nhạt “Sau này có thể chuyên tâm học tập.”
“Phốc.” Khang Kiến Bình liếc Tiết Phi đang hóa đá, cười ra tiếng.