Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 18: Chương 18: Trình mẫu mực bị cảnh sát mang đi rồi




Tổ một bàn thứ ba.

Chân Minh Châu sau khi ngồi xuống tức giận chọc Lý Thành Công: “Cậu làm gì vậy, chỗ đang êm đẹp, đưa đến cửa cho ngươi ta đè bẹp à?”

“Cậu cút đi, khổng tước xòe đuôi.”

Chân Minh Châu ở dưới gầm bàn dẫm lên chân anh một phát.

Lý Thành Công dẫm ngược lại, hai người khoa tay múa chân một phen, không lâu khiến giáo viên tiếng Anh chý ý, cô nhíu mày nhìn qua một cái, giọng lại rất ôn hòa: “Lý Thành Công, đôi chỗ còn không yên phận như vậy?”

Lý Thành Công đổi chỗ lập tức yên phận, cười với cô một nụ cười lấy lòng như cười với mẹ mình, không nói chuyện nữa.

Chân Minh Châu ghê tởm anh một phen, xoay đầu tiếp tục ngủ.

Loại học sinh như bọn họ, đi học có thể ngoan ngoãn ngủ giáo viên vui mừng niệm a di đà phật đi, nên Lưu Hồng cũng không có gọi cô, làm như không thấy, lưu luyến đi trên lối nhỏ kia, hành động này làm mấy nhóm học sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đại đa số người lớp 10-7 đều cảm thấy, nếu học sinh có thể bỏ phiếu quyền lợi của giáo viên, Lưu Hồng là người đầu tiên cuốn gói cút đi. Cái gọi vì ghét giáo viên mà ghét luôn cả môn học, đến ghét cả ngành học, lý do chính là vì cô.

*

Lúc sắp tan học, kỷ luật trong phòng càng rời rạc.

Lý Thành Công ngồi thẳng người nhìn nửa ngày, mới vừa giơ tay ngáp một cái, đột nhiên thấy trong túi áo đồng phục của cô rơi ra món đồ.

Anh tập trung nhìn, phát hiện là một đống giấy vệ sinh.

Nhiều giấy vệ sinh như vậy, còn là nữ sinh, trong mắt học sinh cấp ba, mẫn cảm không khác gì băng vệ sinh. Nên Lý Thành Công hơi suy nghĩ một chút, nhỏ giọng mở miệng gọi: “Bạn Nhạc, Nhạc Linh San, em gái——”

Bị gọi mấy tiếng như gọi hồn, Nhạc Linh San quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ bất đắc dĩ, đọc khẩu hình: “Đừng gọi.”

Lý Thành Công chỉ giấy vệ sinh trên đất: “Đồ cậu làm rơi.”

“……” Nhạc Linh San ngây ra một chút, theo bản năng cúi đầu xuống, ánh mắt dừng trên giấy vệ sinh trên lối nhỏ, khuôn mặt cô đỏ lên, không dám nhìn ai, nhanh chóng, cúi người lấy cuộn giấy vệ sinh kia.

“Nhạc Linh San em làm gì vậy!” Giọng nữ nghiêm khắc đột nhiên vang lên, Lưu Hồng đứng ở lối nhỏ bên kia, nhìn cô nói, “Em cảm thấy đứng thứ nhất cả lớp có khó không?”

Thành tích lần này của Nhạc Linh San giáo viên trong phòng nói rất say sưa, nhưng thành tích tiếng Anh là kém nhất, chỉ có 79 điểm, ở lớp 10-7 cũng chỉ bình thường thôi, cũng không xinh đẹp.

Lưu Hồng tích một đống hỏa, mắt thấy cô đỏ mặt đứng lên không nói lời nào, càng thêm chắc chắn là cô nhặt giấy nhỏ, cô hừ một tiếng, đem bài thi đặt lên bàn học sinh bên cạnh bộp một tiếng, khoanh tay lại, hùng hổ doạ người hỏi: “Trên tay em là gì?”

“…… Không có gì.” Nhạc Linh San theo bản năng nắm chặt lòng bàn tay.

Lưu Hồng nhíu mày, cười lạnh: “Không có gì? Giơ lên xem.”

Chuyện đột nhiên phát triển đến nước này, lớp học sớm đã lặng ngắt như tờ. Hai chục đôi mắt nhìn, Nhạc Linh San cắn môi, vai gầy đột nhiên run lên, rõ ràng đang nén cảm xúc. Cô không nhấc tay, ngược lại cúi đầu thấp hơn.

“Nhạc Linh San!”

“Làm gì vậy!” Một tiếng hét vang lên át giọng của Lưu Hồng, Lý Thành Công bùm một tiếng đứng lên, gân cổ nói, “Không phải khăn giấy trong túi người ta rơi thôi sao? Em nhắc bạn nhặt thì có vấn đề gì? Đến mức này sao! Ức hiếp người như vậy!”

Lưu Hồng đương nhiên không đoán được anh sẽ ra mặt, sửng sốt một chút càng tức giận hơn: “Cô hỏi Nhạc Linh San không hỏi em, ngồi xuống!”

“Cậu ấy sắp khóc rồi không thấy sao!” Lý Thành Công bình thường tươi cười hớn hở, con như là người không có lực úy hiếp nhất, trắng nõn cao gầy đeo kính như Từ Mộng Trạch nhìn còn đáng sợ hơn, nhưng có lẽ là hàng ngày anh cười tủm tỉm không biết giận, hai tiếng hét ngược lại làm mọi người hoảng sợ.

Trong phòng học lặng ngắt như tờ, không khí giằng cô chạm nhau là bùng nổ ngay, chuông tan học đột nhiên vang lên.

“Tan học.” Lưu Hồng lấy bài thi tiếng Anh trên bàn, lạnh giọng cứng đờ hô một câu, không quay đầu lại bước nhanh đi.

“Phụt, ha ha ha!”

“Mặt xà mỹ nữ giận đến xanh mét rồi!”

“Hai Mập cũng có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân đó——”

“Có thể con mẹ cậu!” Lý Thành Công giống như chạm dây thần kinh, cầm quyển sách trong tay ném về phía nam sinh đang ồn ào, vẻ mặt tức giận.

Nam sinh bị ném vào sửng sốt, lập tức không nói chuyện nữa.

*

Lý Thành Công hít sâu một hơi, xoay người, giống như giận dỗi đặt mông ngồi xuống.

Bên cạnh anh, mắt Chân Minh Châu thấy Nhạc Linh San dọn đồ xong ra khỏi cửa, giơ tay xoa thái dương, đẩy Lý Thành Công: “Làm sao, gặp phải chuyện gì.”

“Mẹ nó ông đây đang tức giận cậu còn đẩy mình!”

“Mẹ nó bà đây đẩy cậu thì sao!”

Chân Minh Châu không sợ chút nào, đẩy anh một cái tay giơ lên xoa đầu, đen tóc đen của anh biến thành ổ gà.

Một cái ổ gà trên đầu Lý Thành Công: “……”

Nhưng không gỡ được, tóc không gỡ được! Nháy mắt khôi phục bảy phần sức lực muốn cho Chân Minh Châu thấy chút lợi hại của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng giọng nam khiếp sợ ngoài cửa: “Trời ạ! Nghe nói Trình mẫu mực bị cảnh sát đưa đi.”

Cả trường công nhận mẫu mực, chỉ có Trình Nghiên Ninh.

Tin tức này làm phòng học sôi nổi lên, Chân Minh Châu ngược lại đơ ra, cô còn chưa lấy lại tinh thần đó, nghe thấy có người hỏi: “Làm sao vậy làm sao vậy, sao lại thế này?”

“Không biết nữa, vừa rồi nghe thấy học sinh lớp 10-8 đi thể dục về nói, lúc đi học về xuất hiện ba cảnh sát ở cổng trường, trực tiếp đến lớp 12-1 mang đi rồi, mẹ nó!”

“Sợ xong chưa?”

Nam sinh nước miếng bắn tung tóe trước cửa phòng học dừng lại, lập tức bị dọa thành con chim cút

Mã Bình Xuyên trừng anh ta một cái, bước lên bục giảng, sắc mặt nghiêm túc nói: “Hôm qua sau tiết tự học buổi tối, bạn Hạ Ngữ Bằn lớp ta trên đường gặp cướp bóc, Trình Nghiên Ninh lớp 12-1 đi qua vừa thấy, thấy việc nghĩa hăng hái làm, sau khi chế phục bọn cướp bóc thì gọi điện cho cảnh sát. Trước mắt chuyện này đã kết thúc, sáng nay cảnh sát tìm bạn Trình là vì muốn biết rõ sự việc hơn, không biết rõ thì đừng đồn bậy!”

Dứt lời, Mã Bình Xuyên liếc mắt một cái nhìn nam sinh vừa nói chuyện, chứa đầy cảnh cáo hỏi: “Nghe thấy chưa?”

“Rồi ạ.” Trong phòng học vang lên tiếng trả lời thưa thớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.