12-1.
Trình Nghiên Ninh và Chân Minh Hinh đi vào lớp học, chào đón là tiếng cười vang.
“Thông báo thình lình xảy ra, ha ha.”
“Lớp trường tốt nhất cũng phải có chút phản ứng chứ.”
“Cô gái nhỏ rất cay.”
“Tôi nhìn chủ nhiệm Diêm tức giận quá mức, buồn cười chết được.”
Lớp chuẩn bị tốt nghiệp nên việc học có chút nặng nề, học sinh cũng có chút cảm giác gấp gáp, khó được nói đùa. Nhưng An Thành là một trong những tỉnh có trường trung học tốt, lớp 12A1 đều là những mầm non trọng điểm của trường đại học, bởi vì tiền đồ bằng phẳng, nên không khí trong lớp có chút hòa hợp.
Đặc biệt, chuyện hôm nay có dính dáng đến lớp trưởng đại nhân.
Trình Nghiên Ninh là át chủ bài.
Từ ngày bắt đầu bước vào, anh luôn ngồi ở hạng nhất các kỳ thi lớn nhỏ không có ngoại lệ, các môn phát triển cân đối, mang về vô số giải thưởng cho trường, lại thêm gương mặt như trăng sáng, là môt trong những nam thần học bá xứng đáng. Nữ sinh trong trường thích anh cả đống, anh là loại nam sinh đi vệ sinh cũng có nữ sinh đến đưa thư tình.
Nhưng mà, lớn mật như Chân Minh Châu, trước nay chưa từng có.
12A1 ở tầng 1, trò hài bên ngoài bọn họ ngó ra cửa sổ là thấy, đương nhiên không bỏ qua cơ hội trêu chọc lớp trưởng.
Trong phòng học hai chục đôi mắt đang nhìn chằm chằm, sắc mặt Trình Nghiên Ninh nhàn nhạt tuyên bố một câu: “Giờ thể dục giáo viên không ở đây, là tiết tự học.”
“A!”
“Mới khai giảng mấy ngày mà!”
“Không chịu nổi.”
Tiếng bất mãn vang lên trong phòng học, lập tức không ai có tâm trạng trêu ghẹo anh.
Trình Nghiên Ninh về tới trên chỗ ngồi, mở mắt ra lấy sách.
Dáng anh rất cao, giáo viên không muốn để anh thiệt thòi ngồi sau, sau khi hỏi ý kiếm của anh, xếp ở giữa bên phải cạnh cửa sổ.
Sau khi Chân Minh Hinh ngồi xuống, theo bản năng quay đầu nhìn anh một cái.
Chàng trai giống như không bị ảnh hưởng bởi trò khôi hàu vừa rồi, cụp mi đen, mặt không biểu tình, giống như bình thường, ngón tay thon dài cầm bút dáng vẻ rất tập trung.
“Lo lắng sao?” Bên cạnh, bỗng nhiên vang lên một giọng nữ
Chân Minh Hinh quay đầu lại nhìn một cái, cười hỏi: “Cái gì?”
Tống An Như ngồi cùng bàn bĩu môi nhìn Trình Nghiên Ninh, nhỏ giọng nói: “Đừng cho là mình không biết cậu thích lớp trưởng, yên tâm đi, kiểu người như em gái kia sao hợp với cậu ấy.”
“Không hiểu cậu đang nói cái gì.” Chân Minh Hinh cúi đầu đọc sách.
Tống An Như: “……”
Đúng là mất mặt, cô ta cúi đầu tiếp tục làm bài.
Rất nhanh trong phòng học yên tĩnh lại, chỉ có tiếng lật sách vang lên, tiếng viết chữ sột soạt, thỉnh thoảng có mấy câu nhỏ giọng thảo luận.
“Cộc —— cộc ——”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn theo tiếng động, nhìn đến ngòi cửa sổ bên phải, cô gái cầm chổi cười.
Trình Nghiên Ninh: “……”
Anh nghe được tiếng xung quanh cười vang.
Anh không trả lời, lại cúi đầu.
*
Ngoài cửa sổ.
Nụ cười chói lọi của Chân Minh Châu dừng lại trong chớp mắt, rất nhanh khôi phục lại, đứng ở kia, nghiêng đầu đánh giá trên dưới Trình Nghiên Ninh.
Nam sinh đang làm đề toán khí thế lạnh nhạt xa cách, rất dễ làm người ta liên tưởng đến trăng sáng trong đêm thu, anh sinh ra có dáng người tốt, mặt mày như vẽ, mũi cao môi mỏng. Giờ phút này hai môi mỏng khẽ mím lại, thành một đường, mắt anh có chút xếch, làm người có cảm giác nhạy bén, làm cô nghĩ đến một câu nói xưa: “Nhìn mà không thể chạm vào.”
Chân Minh Châu suy nghĩ rất miên man, đột nhiên một bàn tay rơi trên vai.
“Ai ya!” Cô không kiên nhẫn quay đầu lại, đối diện với gương mặt tức giận của người đàn ông. Sau đó trong nháy mắt, cô cười trừ một cái, “Lớp 10, thật trùng hợp nha.”
“Em ở đây làm gì?” Người đàn ông mặt lớn đã biết còn cố hỏi.
Đó là chủ nhiệm lớp 10-7, Mã Bình Xuyên, dáng vao mặt tròn, dạy chính trị, hàng ngày rất ít cười nói, ở trường cũng nổi tiếng. Ông ôm một chồng bài thi xuất hiện, đám ngươig trong phòng học nhìn thấy gương mặt tươi cười của Chân Minh Châu, cười vang một tầng.
Chân Minh Châu giơ chổi trong tay lên: “Chủ nhiệm Diêm phạt em quét rác.”
Đã sai còn nói dõng dạc như vậy.
Mã Bình Xuyên không muốn mất thể diện trước học sinh lớp khác, lạnh mặt trừng cô một cái: “Quét cái gì? Không nghe thất tiếng chuông vào học sao!”
“Vậy chủ nhiệm Diêm……”
Mã Bình Xuyên nhíu chặt lông mày, ngước mắt nhìn xa xa, ra lệnh: “Chạy mấy vòng sân thể dục kia cho tôi!”
Chân Minh Châu a một tiếng, cầm chổi chạy.
Cô nổi tiếng là học sinh nữ có vấn đề trong trường, nhưng mà thuộc về loại cố tình phạm sai không ngừng, không sai không là học sinh, điều kiện gia đình tốt, trình độ nhìn qua cũng không đứng cuối lớp, giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mã Bình Xuyên nhìn bóng dáng cô, nghĩ đến vừa rồi giọng cô làm kinh động vườn trường làm phòng giáo viên cười nghiêng ngả, giận sôi máu.
*
Lớp 10-7.
Tần Viễn và mấy người cầm chổi đến, hô lớn: “Báo cáo ——”
“Lăn vào đây.” Mã Bình Xuyên vừa dứt lời, học sinh phát ra tiếng nhịn cười, đám học sinh không hẹn mà gặp quay đầu nhìn ra cửa.
Bốn người Tần Viễn vào cửa.
Mã Bình Xuyên lạnh mặt liếc mắt một cái: “Xuống phía sau đứng cho tôi.”
Phạt đứng là bình thường, Tần Viễn chớp mắt, bĩu môi cười, cuối cùng một loạt giơ chổi lên, cà lơ phất phơ đứng. Bên cạnh anh, theo thứ tự là vẻ mặt không sao cả của Chân Minh Châu, Từ Mộng Trạch đeo kính sắc mặt bình thản, cùng với, Lý Thành Công dáng người mập mạp vẻ mặt vui vẻ.
Mã Bình Xuyên thấy dạy dỗ họ một lúc, lại thấy chuông vào đã vang lên lâu rồi, không kiềm chế được mở sổ thàng tích trong tay ra, nghiêm giọng nói: “Tiết này không học bài mới, tôi nói một chút về thành tích kiểm tra, chú ý nghe.”
Cả lớp học lập tức lặng như tờ.
Điểm thành tích, cao hơn lớp bình thường một chút. Trong đó có bốn lớp, vừa vào nên bốn lớp học ngang nhau, mỗi lớp năm mươi người, tất cả là hai trăm người. Quan trọng là lớp khác, mười bốn lớp thì có năm lớp bình thường, mỗi lớp năm muoi người, toàn khối năm trăm người.
Đương nhiên, đây không tính là xếp lớp.
Mã Bình Xuyên tìm tờ danh sách cuối cùng, trầm giọng đọc: “Lưu Mỹ Lệ, thứ tự trong lớp 69, thứ tự khối 101.”
“Phốc, ha ha.” Giọng ông vừa dứt, trong phòng học vang lên tiếng cười nhẹ.
“Cười cái gì!” Mã Bình Xuyên đập danh sách thành tích bộp một tiếng, nổi giận, “Có cái gì buồn cười! Lớp toàn người thứ nhất đếm lên rất vinh dự phải không! Lý Thành Công, em lên bục giảng đứng cho tôi!”
“Người thứ nhất từ dưới đếm lên không phải em!”
“Nói em em còn cãi, đi lên!”
Ánh mắt Mã Bình Xuyên âm trầm nhìn chăm chú, Lý Thành Công bĩu môi đi lên bục giảng.
Chân Minh Châu vẫy chổi nhìn anh, nhìn mặt than của Mã Bình Xuyên bỏ chổi xuống, bày ra dáng vẻ nghiêm túc.