Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 16: Chương 16: Trình Nghiên Ninh sẽ không thích chị chứ?




Buổi tối, hơn 10 giờ.

Hai chị em nhà họ Chân cuối cùng cũng về đến nhà.

Biệt thự chỉ có một tầng, Chân Văn cũng mới trở vễ từ bữa tiệc, trên người mang theo chút hơi rượu, đang được vợ kế là Dương Lam hộ thay giày ỏ cửa. Tiếng mở cửa làm ông ta nhìn lại, thấy hai chị em trước sau đi vào cửa đứng thẳng người, mở miệng nói: “Đã trở lại?”

“Cha.”

“Ừ ——”

Hai chị em trước sau chào hỏi, người trước là Chân Minh Hinh, người sau là Chân Minh Châu.

Chân Văn sớm đã quen với dáng vẻ không đàng hoàng của Chân Minh Châu, không nghe thấy cô gọi cha vẫn không tức giận, tính tình nhẫn nại hỏi: “Có đói bụng không? Làm xong bài tập chưa? Nếu không thì trong phòng bếp có đồ ăn tối, lúc làm bài ăn một chút. ”

“Bài tập lúc tự học con đã làm xong rồi, con cũng không đói bụng, tắm một chút rồi đi ngủ.” Chân Minh Hinh ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh ông ta, cười nói.

Cô ta ở bên trái, Dương Lam ở bên phải, Chân Văn ở giữa. Trên mặt tràn đầy vui vẻ nhìn hai mẹ con nhà kia, họ dựa vào người đàn ông tuy có chút mùi rượu, lại vì cả người cao lớn, khí chất vững vàng thành thục mà càng thêm mười phần mị lực.

Đàn ông trung niên thành đạt, có vợ hiền, con ngoan, ba người nhìn sao, cũng là một nhà hòa thuận vui vẻ. Bức tranh này Chân Minh Châu nhìn từ nhỏ đến lớn, sớm đã miễn dịch, cô khom lưng thay giày, mặt không biểu tình nói: “Tôi cũng không ăn, lên lầu ngủ.”

Dương Lam nghe vậy liền lời hay ý đẹp nói: “Vậy dì pha cho con cốc sữa bò nha?”

“Không cần, tôi không uống.”

“Không uống sao?” Dương Lam thở dài, nhìn sắc mặt cô, nghĩ lại nói, “Không uống sao mà lớn được không vui sao, thành tích thi không tốt à?”

Những lời này thành công làm Chân Minh Châu dừng bước, trả lời bà ta: “Đúng vậy, làm sao?”

Dương Lam cười lấy lòng một chút: “Thời gian vẫn chưa muộn. Chị làm bài tập xong rồi, nếu không để nó giúp con một chút?”

“Không ——” Lời phía sau còn chưa ra, ánh mắt Chân Minh Châu quét thấy sắc mặt Chân Văn và Chân Minh Hinh trầm xuống, thay đổi ý định, cười nói, “Được thôi, đúng lúc có mấy bài không hiểu chưa làm được, chỉ cần chị không chê phiền là được.”

Lời cô vừa nói ra, làm mấy người hơi sửng sốt, Dương Lam và Chân Minh Hinh đều theo bản năng nhìn Chân Văn một cái.

Chân Minh Hinh là con gái ruột của Chân Văn, chuyện này ba người bọn họ đều rõ, nhưng Chân Văn lo lắng Chân Minh Châu khó có thể tiếp thu, nên nhiều năm như vậy vẫn chưa để lộ chuyện bọn họ ra ngoài, nhưng mà được cái này mất cái khác, Chân Minh Châu vì mẹ kế và người chị này rất bất mãn, thích nhất là đối nghịch với Dương Lam.

Yên tĩnh hai giây, Chân Văn cười nói: “Hiếm khi con thích học. Vậy để Minh Hinh vất vả một chút, dạy cho nó.” Đàn ông không hiểu nhiều về tâm tư của phụ nữ, làm chủ một nhà, ông rất vui khi thấy hai chị em giúp đỡ nhau. Nhìn Chân Minh Hinh và Chân Minh Châu cùng nhau lên tầng, Chân Văn thu hồi ánh mắt, ôm lấy Dương Lam nói, “Tính của con bé, làm em vất vả rồi.”

Dương Lam cười với ông ta, tâm trạng đột nhiên cảm thấy áp lực.

Bà và Chân Văn đều là người An Thành, sau kho học xong đều đến Vân Kinh phát triển. Nhưng ai có thể tưởng được, năm thứ ba hai người đến Vân Kinh, Chân Văn được con gái nhà giàu Tô Toàn coi trọng, Tô Toàn lì lợm theo đuổi ông, tìm mọi cách làm khó dễ bà.

Bà tuổi trẻ nông nổi, tức giận chia ta, phát hiện mình có thai thì trở về, lại khiếp sợ nghe được tin hai người kết hôn. Tin hai người kết hôn làm ba tổn thương, lại rời khỏi Vân Kinh lần nữa, trở lại An Thành, sau đó khó khăn sinh con.

Thời gian trôi qua, gần hai mươi năm qua đi. Năm đó Tô Toàn làm bà thống khổ áp lực, bây giờ Chân Minh Châu lại giống người đó cả vẻ ngoài lẫn tính cách đến bảy tám phần, sao bà có thể thích được?

Nhưng cố tình, Chân Văn không hiểu bà. Năm đó ở Vân Kinh, ông luôn chán ghét Tô Toàn, tránh như tránh tà. Sau khi bà đi hai người lấy tốc độ sét đánh mà kết hôn, sau đó bà nghĩ lại có lẽ là do ông bị nhà họ Tô ép. Nhưng trên thực tế, sau khi Tô Toàn vì kết hôn với ông muốn đến An Thành mà bị đuổi khỏi nhà họ Tô, mà mình, năm đó tái giá điều kiện nhà họ Chân là: Không được tiết lộ thận phận của Chân Minh Hinh cho người thứ tư biết.

Mấy năm nay, việc xấu của Chân Minh Châu loang lổ nhưng vẫn được ông tìm cách dung túng, càng làm bà cảm thấy, bà người sống này, ngược lại kém hơn người chết kia.

*

Lầu hai, phòng sách.

Chân Minh Châu ném cặp sách lên bàn, cà lơ phất phơ tìm bài thi. Vận nay không tồi, bài học thêm tiếng Anh kẹp trong sách, cô tiện thể mang về.

Bài thi thang điểm 100, “80” đỏ tươi làm Chân Minh Hinh hung hăng sửng sốt.

Thành tích từ nhỏ của Chân Minh Châu một lời khó nói hết. Cụ thể bây giờ, điểm khảo sát thật sự còn không dám nhìn, thành tích lúc nào cũng từ dưới đếm lên. Đương nhiên, nếu so với cô ta, bài thi của Chân Minh Châu thảm đến không nỡ nhìn.

Chân Minh Hinh cầm lấy bài thi xem một chút, hỏi: “Giảng chỗ nào?”

Chân Minh Châu ngồi xuống ghế dựa, nhìn chằm chằm, giọng thản nhiên nói: “Đều không hiểu, giảng lại từ đầu đi.”

“…… Đều không hiểu?” Chân Minh Hinh nhíu mày, nhẫn nại nói, “Thành tích của em cũng không tệ lắm, tám mươi điểm.”

“Sai.” Chân Minh Châu đương nhiên nói.

Chân Minh Hinh yên lặng nhìn vào đôi mắt cô, tự lấy ghế ngồi xuống, cầm giấy bút, bắt đầu từ câu đầu tiên của đề giảng: “Câu thứ nhất chủ yếu là câu bị động, take, place là từ bị động, so, far chứng minh là câu bị động thì hiện tại hoàn thành……”

Chờ cô ta nói xong, Chân Minh Châu vẻ mặt mờ mịt: “Câu bị động là gì?”

“Là một loại câu trong tiếng Anh, ý chỉ ngữ là vái bị tác động. Nói như vậy, chỉ cần có động từ bất quy trắc. Bị……”

“Từ từ, động từ bất quy tắc là gì?”

Chân Minh Hinh hít sâu một hơi: “Chân Minh Châu!”

“Mẹ chị một hai muốn chị phụ đạo cho tôi, không phải tôi cầu chị đến. Vừa rồi dưới tầng không phải chị đồng ý sao? Sao, một câu trong đề chưa giảng xong đã muốn bỏ à?” Chân Minh Châu hừ nhẹ một tiếng, lớn tiếng ồn ào hỏi.

Chân Minh Hinh yên lặng vài giây, mím môi nói: “Là một loại động từ, không giống trong từ điển, đều là động từ bất quy tắc.”

“À.”

Chân Minh Hinh lạnh mặt: “Đề tiếp theo.”

“Trình Nghiên Ninh sẽ không thích chị chứ?” Chân Minh Châu nhìn chằm chằm mặt cô ta, đột nhiên hỏi.

Câu hỏi không kịp đề phòng này làm Chân Minh Himh hoảng sợ, sắc mặt cô ta thay đổi, chợt thấp giọng cảnh cáo: “Em đừng nói lung tung về chị.”

Chân Minh Châu sờ sờ khóe môi, đột nhiên cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.