Anh tưởng tượng đây là số của cặp sách.
Rạng sáng mai, nhân viên vệ sinh sẽ dọn dẹp rác trong trường học, chiếc cặp sách mới này cùng mọi thứ bên trong sẽ bị coi như rác rưởi rồi bị lấy đi, sau đó toàn bộ sẽ trở thành đồ vật của người khác, người khác sẽ mặc áo len, sẽ đeo cặp sách sau lưng.
Thu hồi suy nghĩ, anh cúi người kéo khóa cặp sách ra, bật lửa để ngọn lửa đốt áo len bên trong.
Một chút đốm lửa nhỏ rơi vào lá khô, cháy thành một mảnh nhỏ.
Trình Nghiễn Ninh xoay người trở về, khi đi ngang qua bồn hoa tiện tay cầm một ít hòn đất.
“Ba.”
Hòn đất từ cửa sổ bay đến trong ao.
Phan Dịch ở bên cạnh suýt nữa bị ném vào, chợt lách mình qua, trên cửa sổ đã nhiều hơn một người.
Một tay Trình Nghiễn Ninh vịn khung cửa sổ, chỉ sửng sốt một chút, cúi đầu tháo áo khoác mình ra khoác lên vai, không tiếng động nhảy vào.
Phan Dịch “...”
Anh ta làm việc và nghỉ ngơi không ổn định, cảm thấy thời gian Trình Nghiễn Ninh đi WC hơi dài nên đi ra nhìn xem, sao có thể nghĩ vừa ra đã gặp một chuyện mà anh ta không hiểu được.
Tiếng nước ào ào vang lên.
Trình Nghiễn Ninh xoa xoa tay áo dưới vòi nước, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi anh ta “Tại sao ra ngoài?”
“Tại sao tôi đi ra ngoài?” Phan Dịch hậm hực nhìn anh, hạ giọng nói “May mắn tôi đi ra ngoài, nếu là người khác cái này còn gì nữa?”
Tấm gương mẫu của toàn trường, nửa đêm nhảy lầu xuống đi bộ, đây là xảy ra chuyện gì.
Phan Dịch đang muốn nói tiếp lại bị cảnh tượng ngoài cửa sổ làm kinh ngạc.
Sân thể dục bốc lên một ngọn lửa.
Ngọn lửa không lớn cũng không nhỏ, từ xa nhìn lại, muốn bao nhiêu kỳ lạ thì có bấy nhiêu kỳ lạ.
Anh ta nhìn Trình Nghiễn Ninh, “Cậu làm a?”
“ n.” Trình Nghiễn Ninh tẩy tay áo xong liền vắt khô.
Bộ mặt than của anh làm cho Phan Dịch không biết nói gì, vẻ mặt mơ hồ hỏi “Hơn nửa đêm cậu ra sân thể dục đốt thùng rác? Làm trò gì a? Đọc sách điên rồi sao, dùng phương thức này phát tiết?”
“Có thể trở về rồi.” Trình Nghiễn Ninh trốn tránh không đáp, đi ra khỏi phòng nước.
Phan Dịch đành phải đi theo “Uy, cậu không có việc gì đi?”
“Không có.”
“Vậy hơn nửa đêm cậu phát điên.”
“Được rồi.” Trình Nghiễn Ninh dừng bước “Trong lòng tôi đều biết.”
Phan Dịch “......”
Hai người một trước một sau đi về ký túc xá, còn chưa tới nơi đã nghe thấy một tiếng hô to từ ký túc xá bên cạnh “Thao.”
Bọn họ ở phía bên trái dãy ký túc xá này, có thể nhìn thấy toàn cảnh sân thể dục, lửa lớn như vậy đương nhiên sẽ có những người ngủ muộn phát hiện, đợi khi Trình Nghiễn Ninh đẩy cửa ký túc xá ra, Tiết Phi tức giận hỏi “Phía trước xảy ra chuyện gì, cãi cọ ầm ĩ.”
Trình Nghiễn Ninh đem áo khoác để bên cạnh lò sưởi “Thùng rác trên sân thể dục tự cháy.”
“Cái gì?” Khang Kiến Bình sửng sốt.
Trình Nghiễn Ninh đi về phía giường mình, giải thích “Chỗ buổi tối chúng ta chơi bóng.”
“Đang êm đẹp sao lại cháy?”
“Hai ngày nay khô như vậy cũng không phải là không thể.”
“Má ơi có phải là ma trời không?”
“Tiết Phi, cậu thật khôi hài.”
“Không không không, tôi nói đúng đắn a, nghe nói ký túc xá của chúng t có vấn đề, chính là tầng sáu, một đôi tình lữ treo cổ.”
Mấy người trong ký túc xá đều tỉnh táo lại, nghe Tiết Phi nói càng mơ hồ, theo bản năng Phan Dịch nhìn Trình Nghiễn Ninh, phát hiện Trình Nghiễn Ninh đã nằm lên giường, sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng, hoàn toàn không quan tâm.
Người này, anh ta càng ngày càng không hiểu.
Đọc sách đến ngốc rồi sao?