Edit by Bất Tương Lộ
▸
▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸
Hiện tại tâm tình Nguyễn Tinh Thư tâm tình thật ra rất tốt, má lúm đồng tiền trên khóe miệng vẫn luôn không biến mất, mái tóc mềm mại theo bước chân Nguyễn Tinh Thư trên dưới lay động.
“Đúng rồi, Sở ca cũng là thông học sinh, nếu cậu đến sớm một chút là có thể gặp cậu ấy.” Kha Thời Giai cắn một ngụm bánh bao, thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Nguyễn Tinh Thư.
“Ừm!” Nguyễn Tinh Thư gật gật đầu, mắt nai con sáng ngời.
Kha Thời Giai không thể không thừa nhận, Nguyễn Tinh Thư đẹp làm người loá mắt, đi ở trên đường để cho người không chú ý là một chuyện thực khó khăn.
Đặc biệt là lúc cậu rũ mắt, từ góc độ kia của Kha Thời Giai nhìn qua, đôi má sữa mềm mềm núng nính thật sự là trông cực kỳ nhu thuận.
Nguyễn Tinh Thư một cúi đầu lộ ra sau cổ trắng tuyết, vô cùng mê người, không một Alpha nào có thể chịu đựng được dụ hoặc như vậy, Kha Thời Giai cường ngạnh quay đầu đi, vẫn tiếp tục xem thì sẽ nhịn không được.
Nguyễn Tinh Thư đi vào phòng học, Vưu Trĩ An nằm trên bàn ngủ gà ngủ gật, Nguyễn Tinh Thư thật cẩn thận ngồi vào, nhưng mà vẫn đánh thức Vưu Trĩ An.
“Cậu đến rồi.” Vưu Trĩ An hé mắt liếc nhìn Nguyễn Tinh Thư một cái, theo sau lại nhắm mắt lại, trông buồn ngủ đến mức không còn hình tượng, trước mắt vành mắt dày nặng.
Nguyễn Tinh Thư thấy người trong phòng học gần như nằm thành một mảnh, Sở Hạc Châu phía sau cậu cũng không ngoại lệ, đầu gối lên cánh tay, an ổn ngủ.
Lông mi thẳng tắp rũ đắp, tóc mềm rũ ở trên trán, Nguyễn Tinh Thư cũng không biết vậy mà lại có người ngủ cũng có thể đẹp thành như thế này.
Nguyễn Tinh Thư nhẹ nhàng ngồi xuống, tận lực không làm phiền đến người chung quanh ngủ, nhân lúc còn sớm tự học phía trước, người tỉnh táo trong toàn bộ phòng học không có bao nhiêu, toàn bộ đều nằm bò ngủ.
Bả vai Nguyễn Tinh Thư bị chọc một chút, Nguyễn Tinh Thư xoay người qua, đập vào mắt là một túi kẹo sữa đại bạch thỏ*, Sở Hạc Châu lười biếng mở to mắt, dùng tay chống cằm, một cái tay khác cầm kẹo sữa đại bạch thỏ, Nguyễn Tinh Thư vẫn không duỗi tay nhận lấy, Sở Hạc Châu trực tiếp ném vào trong ngực Nguyễn Tinh Thư.
[*chắc là hãng kẹo •-•]
“Cái này?” Nguyễn Tinh Thư ngây ngốc ôm lấy túi kẹo sữa đại bạch thỏ trong ngực, nhìn Sở Hạc Châu lại lần nữa nằm trên bàn, đeo tai nghe.
“Cảm ơn kẹo của cậu ngày hôm qua.” Sở Hạc Châu không có ý gì khác, ăn một cái kẹo của Omega, làm một Alpha là phải bảo vệ Omega, nếu ăn kẹo của cậu ấy, thì phải cho cậu ấy một túi.
“Nhưng tớ chỉ cho cậu một cái.” lúc Nguyễn Tinh Thư nhìn Sở Hạc Châu, tới gần Sở Hạc Châu, mùi hương vị nho nhẹ nhàng truyền tới, chỉ là trong nháy mắt kia, Sở Hạc Châu đột nhiên mở mắt, đẩy ghế dựa lui về phía sau, lưng căng thẳng.
"Cậu quên phun thuốc ức chế.” Sở Hạc Châu vừa nói xong liền đứng lên rời khỏi phòng học, Nguyễn Tinh Thư ngây ngốc sờ sờ sau cổ mình.
Cậu có phun.
Nguyễn Tinh Thư đôi mắt nửa rũ xuống, mất đi sự sáng sủa, Phó Viên Tấn sách* một tiếng, nỗ lực đứng dậy tới an ủi Nguyễn Tinh Thư.
[*Nguyên văn là 啧, đọc là Zé. Theo tiếng Việt thì chắc là kiểu như lè lưỡi]
“Tin tức tố của nhị Hạc rất cường đại, hương vị bọn tớ nghe không ra nhưng cậu ấy lại có thể ngửi được, tính một chút thì là, bạn học nhỏ Tinh Thư, cậu đại khái không biết Omega tin tức tố đối Alpha bọn tớ có bao nhiêu dụ hoặc.”
Phó Viên Tấn hít hít mũi, vẫn là không ngửi được mùi hương tin tức tố của Nguyễn Tinh Thư, dứt khoát từ bỏ, hắn cũng có mũi chó như Sở Hạc Châu.
Sau đó Phó Viên Tấn nằm sấp cảm lại thấy có chút không đúng, ngày đó thời điểm chạy bộ có một Omega động dục, phản ứng của Sở Hạc Châu cũng không lớn như vậy, mặt không đỏ tâm không nhảy, một chút bị tin tức tố của Omega hấp dẫn cũng không có.
Hôm nay đây là làm sao vậy? Phó Viên Tấn nhíu mày một chút, chẳng lẽ là tỉ lệ tương thích cao?
- --------------*--------------------
Hôm nay cũng cố gắng chăm chỉ chăm chỉ