Edit by Bất Tương Lộ
▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸
Xung quanh chóp mũi vẫn luôn có mùi hương Tequila nhàn nhạt, giống như là trấn an Nguyễn Tinh Thư, rất ôn nhu, tinh tế bao bọc lấy Nguyễn Tinh Thư, cổ mùi hương vị nho ngọt ngào kia của Nguyễn Tinh Thư đáp lại Sở Hạc Châu.
Loại tin tức tố tương thích này đáp lại sẽ làm hai người đều cảm giác được rất thoải mái, huống chi Sở Hạc Châu vẫn luôn có ý thức dùng tin tức tố trấn an Nguyễn Tinh Thư, Nguyễn Tinh Thư thoải mái nhắm dần hai mắt, đầu nhỏ vẫn luôn không ngừng gục.
Sở Hạc Châu trong lúc vô tình nghiêng đầu thấy động tác nhỏ của Nguyễn Tinh Thư, quả thực là rất đáng yêu, Sở Hạc Châu tới gần Nguyễn Tinh Thư, đúng lúc xe vừa rẽ, Nguyễn Tinh Thư liền nhẹ nhàng dựa vào đầu vai Sở Hạc Châu.
Sở Hạc Châu ngửi thấy bên người truyền tới mùi hương tin tức tố ngọt ngào, khóe miệng liền không ngừng cười. đam mỹ hài
“Đường vòng, đi đường phía đông thành phố.” Sở Hạc Châu vươn tay gõ gõ đệm, tài xế gật gật đầu, thiếu gia hạ lệnh anh chỉ có thể chấp hành.
Từ phía đông thành phố đi vòng qua, vốn dĩ có thể hai mươi phút đến, hiện tại phải bốn mươi phút mới có thể đến.
Tài xế là Beta, không nghe được bất cứ mùi vị tin tức tố gì, nên tất nhiên là không biết thú vui của Sở Hạc Châu.
Nguyễn Tinh Thư ngủ nên là không biết trong bụng Sở Hạc Châu đang xoắn xuýt, ngủ rất say sưa, tin tức tố không chịu khống chế bị Sở Hạc Châu dẫn dắt.
Toàn bộ xe đều là mùi Tequila chanh của Sở Hạc Châu, bao bọc lấy mùi nho thơm ngọt, hai loại hương vị đan xen ở bên nhau, tài xế khó xử nhìn trí năng trong xe nhắc nhở, tin tức tố bên trong xe đã trở nên rất nhiều.
Tài xế cảm thấy chính mình rất khó khăn, anh làm sao dám nói a!
Anh chỉ là Beta, cái gì cũng nghe không thấy, đều là dựa vào trí năng trong xe nhắc nhở.
Hiện tại gặp phải tình huống này, chẳng lẽ lại nói với đại thiếu gia, mau mau thu tin tức tố của cậu, bằng không sau khi đưa người về đến nhà, cha mẹ người ta ngửi được một thân mùi tin tức tố Alpha này phải làm sao bây giờ.
Tài xế sắp xếp một chút từ ngữ, mở miệng nói: “Thiếu gia, tin tức tố của cậu quá nhiều, chút nữa bạn học nhỏ này về nhà......”
Phần sau tài xế nói không nói ra, Sở Hạc Châu đã hiểu được tài xế là có ý tứ gì.
Sở Hạc Châu mày nhíu chặt, phát hiện sự tình cũng không đơn giản, vươn tay với tài xế.
Tài xế:???
“Cho tôi một bình thuốc ức chế.” Sở Hạc Châu làm như đó là đương nhiên.
Tài xế nghiến răng nghiến lợi, anh là Beta, muốn thuốc ức chế cái gì! Này không phải cố ý khi dễ người sao?
Năm phút sau đó, tài xế nhận mệnh dừng xe đi vào một cửa hàng mua một lọ thuốc ức chế.
Sở Hạc Châu nhận lấy nhìn thoáng qua, đột nhiên nhướng mày, nhìn về phía tài xế bằng ánh mắt đầy thâm ý.
“Anh thật sự là Beta sao?” Sở Hạc Châu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn, một Beta cư nhiên vừa vặn mua cho hắn một bình mùi rượu chanh, này không phải vừa vặn giống một nửa mùi hương của hắn sao?
“Cam đoan không giả!” Tài xế hiện tại không ngừng nghiến răng nghiến lợi, vẫn còn tức ngứa răng, đến hiện tại vẫn phải hoài nghi giới tính thứ hai có phải Beta hay không, anh rất muốn để cho vị đại thiếu gia này thò mũi tới, ngửi ngửi! Thử xem có hương vị tin tức tố gì hay không.
Nếu nói anh là A hoặc là O, thì vừa rồi tin tức tố của hai người phía sau kia, đã có thể khiêu khích làm cho anh động dục.
“Ồ.” Tiếng ồ này của Sở Hạc Châu mang theo bán tín bán nghi, tài xế dẫm chân ga đi, anh còn nói thêm câu thì mình chính là cẩu!
“Đúng rồi, anh kết hôn chưa?” Sở Hạc Châu nhìn thoáng qua ngủ say Nguyễn Tinh Thư, đột nhiên lại nhớ tới một việc.
“Con cũng có luôn rồi.” Tài xế vừa nói xong hận không thể cho chính mình một cái tát, mẹ nó! Ngốc cẩu!
Sở Hạc Châu lúc này mới yên tâm, đem thuốc ức chế phun lên người Nguyễn Tinh Thư, tài xế nhìn dáng vẻ kia của Sở Hạc Châu, lại giống như nhìn đứa nhỏ dựa vào trong lòng ngực hắn kia, anh cũng đã hơn ba mươi tuổi! Có biến thái cũng sẽ không như vậy, thích một đứa nhỏ còn nhỏ hơn mình mười mấy hai mươi tuổi!
Tài xế lái xe đưa Nguyễn Tinh Thư đến hàng rào cửa biệt thự, bên trong biệt thự đen như mực, một chút ánh đèn cũng không có, Sở Hạc Châu nhẹ nhàng chạm chạm gương mặt Nguyễn Tinh Thư, mềm như bông, giống như là thạch trái cây, gương mặt đang ngủ ửng hồng, Sở Hạc Châu nhịn không được lại nhéo vài cái.
Nguyễn Tinh Thư bị Sở Hạc Châu nhéo tỉnh, chưa kịp tỉnh táo ngây ngốc nhìn Sở Hạc Châu, cặp mắt kia của Sở Hạc Châu như muốn hút cậu vào, Nguyễn Tinh Thư hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, cuối cùng đỏ mặt dời tầm mắt.
Đáy mắt Sở Hạc Châu xẹt qua một tia ý cười, giây tiếp theo khôi phục bình thường, cúi đầu nói với Nguyễn Tinh Thư: “Tới rồi.”
Nguyễn Tinh Thư lúc này mới phát hiện đã tới cửa nhà rồi, lập tức bối rối xách cặp sách xuống xe, Sở Hạc Châu xuống xe từ bên kia, dựa vào cửa xe, nhìn Nguyễn Tinh Thư.
“Cảm ơn.” Nguyễn Tinh Thư khom người về phía Sở Hạc Châu, Sở Hạc Châu hơi hơi gật đầu, nhìn Nguyễn Tinh Thư chạy chậm đi vào, sau khi biệt thự sáng đèn mới rời đi.
Sở Hạc Châu duỗi chân dài, quần đồng phục cũng che không được chân dài của Sở ca, chân Sở Hạc Châu hơi rung, ngón tay gõ lên đùi, hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua tài xế.
“Anh đã từng ngửi qua hương trà nho chưa?” Sở Hạc Châu nhớ tới mùi hương mềm mại ngọt ngào phát ra từ trên tuyến thể của đứa nhỏ kia.
“Không có, nho từng ngửi qua, trà cũng từng ngửi qua, trà nho thì không, hai loại hương vị này phối hợp lại, chỉ sợ có chút kỳ quái đi, hẳn là không dễ ngửi.” Tài xế đơn thuần cho rằng Sở Hạc Châu nói chính là ăn trái cây, uống trà.
“Hừ, không có một chút trình độ thưởng thức.” Sở Hạc Châu hừ một tiếng, mặt đầy ý ghét bỏ, mắt phượng hơi híp lại, trong ánh mắt cũng mang theo ý ghét bỏ.
Động tác của tài xế nháy mắt cứng đờ, anh không có trình độ thưởng thức? Không phải, trà nho còn muốn trình độ thưởng thức cái gì.
Sở Hạc Châu nghĩ tin tức tố Nguyễn Tinh Thư dễ ngửi như vậy, vừa ngọt vừa thơm, tài xế vậy mà lại nói hẳn là không dễ ngửi, ngoại trừ nói anh ta không có trình độ thưởng thức, Sở Hạc Châu cũng không biết khinh bỉ anh ta như thế nào.
Tài xế muốn xin đổi người đón, anh có thể đi đón những người khác của Sở gia hay không, để một tài xế khác tới đón Sở Hạc Châu.
Sở Hạc Châu về đến nhà, ba nhỏ của mình ngồi xem TV say sưa, trong nhà Sở Hạc Châu là Omega ba nhỏ cùng Alpha ba ba, AO truyền thống, Sở Hạc Châu với Omega ba nhỏ một chút giống cũng không có, lại cực kỳ giống Alpha ba ba.
Mặc kệ là khí chất hay là bề ngoài đều rất giống, bề ngoài của ba nhỏ thật ra một chút cũng không có di truyền.
Sở Hạc Châu cảm thấy may mắn là không có di truyền, bằng không, lỡ như lại không cẩn thận di truyền đến chỉ số thông minh, ngốc thành thế kia là bộ dáng gì.
Omega tiểu ba bị Alpha sủng thiên chân vô tà*, cái gì cũng không biết, so với Nguyễn Tinh Thư còn muốn ngốc hơn.
[*sủng lên trời]
“Châu Châu con về rồi!” Omega Tạ Nghênh Nam quay đầu nhìn Sở Hạc Châu, vẫy tay gọi Sở Hạc Châu đi qua.
Sở Hạc Châu buông cặp sách đến bên cạnh Tạ Nghênh Nam, trong nháy mắt Sở Hạc Châu ngồi xuống kia, Tạ Nghênh Nam liền nghe được một cổ mùi hương tin tức tố của Omega từ trên người hắn.
Alpha tin tức tố đều là mạnh mẽ ham muốn chiếm đoạt cường đại, chỉ có Omega tin tức tố là ôn nhu mang theo tính trấn an.
“Bảo bối, con có phải là...... Yêu đương hay không?” trong đầu Tạ Nghênh Nam đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
- --------------*--------------------
Trà nho uống ngon như vậy, tài xế thật sự là không có phẩm vị:))