Edit by Bất Tương Lộ
▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸
Nguyễn Tinh Thư nói không nên lời phản bác, cùng Vưu Trĩ An đứng chung một chỗ, đến ánh mắt cũng không cho Sở Hạc Châu một chút.
Bởi vì thình lình xảy ra sự cố, thể dục giữa giờ cũng bị hủy bỏ, toàn bộ đều đi về hướng khu dạy học.
Nguyễn Tinh Thư hoàn toàn không biết bản thân đứng ở trong đám người có bao nhiêu chú ý, dáng người tinh tế như trúc tùng, cố tình người lớn lên lại nhu thuận, rõ ràng không có ngửi được bất kể một hơi vị tin tức tố nào, lại cảm giác cậu giống như là cả người đều tản ra vị sữa.
Gần nhất bên cạnh thấy được Vưu Trĩ An cao lớn, O không giống O, B không giống B, nhưng một thân bĩ khí kia lại hấp dẫn rất nhiều người, hai người đi cùng một chỗ hoàn toàn không cảm thấy phía sau mình theo nhiều ít ánh mắt.
Nguyễn Tinh Thư nghiêm túc nghe giảng xong một ngày, một ngày kết thúc ngược lại cảm thấy so với trường học tư lập vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thời điểm tan học Nguyễn Tinh Thư đi đến chỗ Giản Tư lấy đàn violon, nhân lúc còn sớm tới tìm đàn đặt ở văn phòng.
"Báo cáo." Nguyễn Tinh Thư đứng ở văn phòng cửa kêu một tiếng báo cáo.
"Mời vào."
Giản Tư ngẩng đầu thấy là Nguyễn Tinh Thư vào, buông xuống đồ vật trong tay, ôn nhu nhìn Nguyễn Tinh Thư.
"Bạn học Nguyễn hôm nay cảm thấy thế nào? Cùng các bạn học ở chung có khỏe không?" Giản Tư làm một chủ nhiệm lớp muốn quan tâm vấn đề của mỗi bạn học, hy vọng bạn học mới có thể hòa nhận với tập thể lớp thật nhanh.
"Rất tốt, mọi người đều rất tốt." Nguyễn Tinh Thư để mu bàn tay ở sau người, bộ dáng ngoan ngoãn làm ai nhìn cũng sẽ mềm lòng.
"Được rồi, hôm nay em vừa tới có thể không biết, nơi này của chúng ta là học sinh muốn học tiết tự học buổi tối, tiết tự học buổi tối của năm nhất và năm hai là 9 giờ tan học, cho nên ngày mai phải bắt đầu lên lớp học tiết tự học buổi tối." Giản Tư đưa giấy xin phép nghỉ cho Nguyễn Tinh Thư, không có giấy xin phép nghỉ Nguyễn Tinh Thư sẽ có thể không được ra khỏi cổng trường.
"Vâng." Nguyễn Tinh Thư nhận giấy xin phép nghỉ, cầm lấy đàn violon muốn đi.
"Đúng rồi, Nguyễn Tinh Thư, nếu trong nhà em không có người đến đón em, tốt nhất là lựa chọn trọ ở trường, bằng không Omega buổi tối về nhà sẽ rất nguy hiểm." Giản Tư nhắc nhở cần thiết Nguyễn Tinh Thư, Omega giống bọn họ tuổi này là rất nguy hiểm.
Nguyễn Tinh Thư gật gật đầu, nói được, hơi hơi cúi mình chào Giản Tư rồi mới rời khỏi văn phòng.
Cơm chiều mọi người đều đi nhà ăn, Nguyễn Tinh Thư ở phòng học cầm cặp sách đi, vừa mới đi ra cổng trường, di động Nguyễn Tinh Thư rung một chút, lấy ra di động vừa thấy, là tài xế gọi đến, nói hôm nay không thể tới đón cậu, đã báo phu nhân xin nghỉ.
Nguyễn Tinh Thư thu hồi di động, bản thân chuẩn bị kêu taxi đến học đàn chỗ lão giáo thụ*.
[*kiểu như giáo viên lớn tuổi]
Lão giáo thụ là nữ Alpha, vốn dĩ Nguyễn phu nhân nghe thấy là Alpha là không yên tâm, nhưng mà đã biết lão giáo thụ đã hơn 60 tuổi, trong nhà cũng có Omega, thì yên tâm để Nguyễn Tinh Thư đi.
Nguyễn Tinh Thư đứng ở bên cạnh lão giáo thụ, trước mặt bày nhạc phổ, cung đàn* đặt sát ở trên dây đàn vĩ cầm trên tay, ngón tay hơi hơi động.
[*cung đàn là cái cây để kéo kéo khi chơi violin đó]
Thiếu niên tay phải nắm cung, ngón cái áp sát chỗ gắn ốc, mặt còn lại các ngón tay đặt ở cán cung, mu bàn tay cong thành hình cung, ngón tay mềm mại uốn lượn xuống dưới.
"Thực không tồi, nhưng mà tốc độ dùng cung vẫn còn cần điều chỉnh một chút, giống em vừa mới như vậy không tốt lắm, như vậy chậm một chút, về sau điều chỉnh đi lên là được." Lão giáo thụ nhịn không được gật gật đầu, hiển nhiên là học sinh này rất được nàng thích.
"Thời gian không còn sớm, em đi về trước." Nguyễn Tinh Thư nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện đã qua 7 giờ, cậu nên về nhà.
"Không ở lại ăn cơm sao?" Lão giáo thụ đưa Nguyễn Tinh Thư đến cửa, Nguyễn Tinh Thư đỏ mặt, vội vàng xua xua tay nói không cần. Bạn đang đọc truyện tại * TrùmTruy ện. ORG *
Nguyễn Tinh Thư cõng đàn đi ra ngoài, hoàng hôn rơi xuống, trên đường thực náo nhiệt, đều là ánh sáng đi dạo phố, Nguyễn Tinh Thư lúc đi ngang qua khu đèn đỏ muốn nhanh chóng rời đi.
Chính là không nghĩ tới a! Phiền phức đã tự mình tìm tới cửa.
"Mẹ nó*, Omega a!"
[*Nguyên văn: '我去' (viết tắt của 我勒个去)
'我勒个去' là 'đậu xanh rau má'
'我去' gần nghĩa với 'nhĩ muội' nhưng không phải là câu chửi bậy.
Còn cái trên là tui viết bừa ;-; ]
- --------------*--------------------
Tui cũng muốn lười lắm nhưng mà nhìn truyện nhà người khác cập nhật liên tục nên lương tâm của trách nhiệm không cho phép tui nhây quá lâu
Vì mỗi chương trung bình chưa đến 1000 chữ mà làm lâu quá thì thất đức lắm:>>