Học Bá Tái Sinh

Chương 60: Chương 60: Có dã tâm




Không hổ là đạo diễn Hồ Kim Bôi được giới truyền thông tung hô, bộ phim 《 Đại ma pháp 》của đạo diễn Hồ Tấn Bắc rất thu hút người xem. Ở kiếp trước của Thẩm Húc Thần, bộ phim này vẫn luôn nằm trong ổ cứng của cậu, bởi vậy Thẩm Húc Thần biết rất rõ về bộ phim này. Nhưng đời trước, bộ phim này không có Triệu Vân Ân và Kỷ Minh Triết, cho nên phiên bản phim giữa hai đời sẽ có một số khác biệt. Thẩm Húc Thần xem cũng thấy mới lạ.

Trong bộ phim 《 Đại ma pháp 》 dường như đạo diễn khá thiên vị Triệu Vân Ân, Triệu Vân Ân trên danh nghĩa là vai nam phụ thứ 2, nhưng kỳ thật xuất diễn chẳng khác gì vai nam phụ thứ 1.

Xem xong bộ phim, Triệu Vân Ân trực tiếp lên xe rời khỏi An Thành, bởi vì anh phải quay về làm việc. Hơn nữa khoảng thời gian vừa qua vẫn đang là thời gian tuyên truyền cho phim 《 Đại ma pháp 》 Triệu Vân Ân có thể về nhà ăn tết là bởi vì đã bỏ rất nhiều buổi họp báo tuyên truyền phim. Nếu không phải công ty giải trí Tân Nha biết rõ gia thế của anh, phỏng chừng kiểu diễn viên không chịu nghe lời này đã sớm bị công ty cảnh cáo.

Gia đình Thẩm Húc Thần cùng trở về Tiền Hồ trấn, dọc đường đi, Cố Vọng Thư vẫn còn mải hoa si Kỷ Minh Triết, không ngớt khen ngợi Kỷ Minh Triết đẹp trai.

Nghe Cố Vọng Thư lần thứ 11 lặp đi lặp lại khen ngợi bộ dạng Kỷ Minh Triết mỉm cười đẹp trai, ông Thẩm ra vẻ ưu thương nói: “Duyệt Duyệt à, hồi nhỏ, con vẫn luôn nói ông nội là đẹp trai nhất, còn nói lớn lên sẽ gả cho người giỏi như ông nội. Bây giờ ông đã già, aiz, không còn được nghe con khen ông nữa…”

Cố Vọng Thư nhanh chóng sán lại, cười hì hì nói: “Ông nội vẫn rất đẹp trai mà.”

Thẩm Húc Thần cũng học theo dáng vẻ của ông nội, chua xót nói: “Đại hội thể dục thể thao hồi lớp 10, Duyệt Duyệt còn nói em giống như vương tử…Hiện tại, hừ, cả đường đi chỉ thấy khen người khác, chả thấy Duyệt Duyệt khen em gì cả!”

Cố Vọng Thư bụm mặt nói: “Hết cách, Tiểu Thần Thần à, tuy rằng hiện tại em thực khí phách, nhưng chị đã quá quen thuộc với bộ dạng nhược kê hồi nhỏ của em rồi…thế cho nên hiện tại hoàn toàn không thể sùng bái nổi!”

Người trong xe đều bật cười. Bởi vì tâm trạng vui vẻ nên mọi người đều không cảm thấy đường xa. Rất nhanh bọn họ đã về tới Tiền Hồ trấn. Mùa đông trời nhanh tối, lúc mọi người mở cửa đi vào hành lang, cả hành lang tối om âm trầm, Cố Vọng Thư “A” lên một tiếng, đèn cảm ứng trên hành lang bật sáng.

Khi đi lên tầng ba, mọi người chú ý thấy có một người đang đứng chờ ngoài cửa.

Thẩm Húc Thần chấn động, hai ba bước chạy lên trước, vội vàng hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Không phải đón tết trên thủ đô mai mới về sao?”

Hóa ra người đang đứng chờ ngoài hành lang chính là Trình Dĩ Hoa.

Mùa đông phương nam phi thường lạnh. Cho dù chưa xuống dưới 0onhưng bởi vì ầm ướt giá lạnh mà cho dù có mặc áo lông, mọi người vẫn không thể nào cảm thấy ấm hơn. Thẩm Húc Thần bước tới, cầm tay Trình Dĩ Hoa, quả nhiên tay cậu ấy lạnh cóng.

Trình Dĩ Hoa mỉm cười chào hỏi mấy vị trưởng bối Thẩm gia trước rồi mới giải thích với Thẩm Húc Thần: “Có chút chuyện nên tớ về trước.” bên chân Trình Dĩ Hoa có để mấy hộp quà cùng một va li hành lý. Phỏng chừng sau khi trở về từ thủ đô đã trực tiếp tới thẳng nhà Thẩm Húc Thần, ngay cả nhà ông bà ngoại cũng chưa ghé qua.

Người Thẩm gia không còn xa lạ gì đối với Trình Dĩ Hoa, ông Thẩm vui vẻ chào đón Trình Dĩ Hoa vào nhà. Thẩm Húc Thần nhỏ giọng hỏi: “Cậu đứng ngoài đợi lâu lắm rồi phải không? Sao không gọi điện cho tớ?”

Trình Dĩ Hoa đáp: “Di động tớ hết pin rồi. À, đây là đặc sản tớ mang về từ thủ đô, biết cả nhà không thích ăn vịt quay, nên tớ không mua, chỉ mua một chút điểm tâm từ Đạo Hương thôn và một hộp trà Trương Nhất Nguyên.”

Thẩm Húc Thần nhận quà tặng từ tay Trình Dĩ Hoa, rồi lại đưa cho ông nội. Vừa thấy là trà ngon, ông Thẩm vui vẻ, vô cùng cao hứng nói: “Chà chà, là trà hoa lài Trương Nhất Nguyên nha, đúng thứ ông thích uống…mấy chục năm không được uống, lần này phải cảm ơn Tiểu Hoa rồi! Để ông đem đi pha cho mọi người nếm thử.”

Rất nhanh, trà hoa lài được bưng lên. Cố Vọng Thư kinh ngạc nói: “Thật là thơm, nhưng rõ ràng toàn là lá trà sao lại gọi là trà hoa lài?”

Thẩm Húc Thần bưng lên một tách nhét vào tay Trình Dĩ Hoa, coi như làm ấm tay cho cậu ấy. Nghe Cố Vọng Thư hỏi như vậy, Thẩm Húc Thần cười nói: “Là do sự khác biệt vùng miền, trà hoa lài phương Bắc là chỉ lá trà ướp hương hoa lài, nguyên liệu hoàn toàn làm từ trà xanh, không phải trà làm từ hoa lài như chỗ chúng ta.”

Cố Vọng Thư bừng tỉnh đại ngộ.

Cả nhà ngồi uống trà được một lúc, bà nội săn sóc nói: “A Hổ, con dẫn bạn lên phòng chơi đi. Đám thanh niên tụi con hẳn có nhiều chuyện muốn nói.”

Phòng Thẩm Húc Thần không lớn lắm, chỉ có một chiếc giường, một bàn học, một tủ áo và một giá sách. Bởi vì hiện tại Thẩm Húc Thần đã có Ngân hà nhất hào thuận tiện cho việc đọc sách, cho nên trên giá không có nhiều sách, chỉ có mấy quyển sách giáo khoa cùng hai chậu xương rồng của Thẩm Húc Thần.

Giữa con trai với nhau không có quá nhiều tiểu tiết, Thẩm Húc Thần chỉ chỉ giường mình nói: “Cậu cứ ngồi trên giường đi.”

Trình Dĩ Hoa nhìn quanh một vòng đánh giá nói: “Phòng cậu thực gọn gàng.”

Thẩm Húc Thần khiêm tốn nói: “Không có nhiều đồ nên không lộn xộn thôi.” Năng lực tự gánh vác sinh hoạt của cậu ở trong đám nam nhân coi như không tệ, nhưng còn chưa tới mức được người khác khen ngợi. Nếu không phải do phòng nhỏ, ít đồ, thì thực sự cậu cũng có bản lĩnh làm cho căn phòng lộn xộn rối tung lên rồi. Thẩm Húc Thần tự mình biết mình.

Trình Dĩ Hoa chỉ vào một quyển sổ khá dày trên giá, hỏi: “Đây là album ảnh sao?”

Thẩm Húc Thần lấy quyển album xuống cho Trình Dĩ Hoa xem: “Ừ…nhưng không có nhiều ảnh đâu. Trước kia, khi còn ở Phần Thủy trấn, nhà tớ không có thói quen chụp ảnh, cho nên trong album chỉ có mấy bức ảnh tập thể hay lên nhận giấy khen thôi. Bây giờ lên Tiền Hồ trấn, thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa bạn bè cũng nhiều người có máy ảnh, tựa như đợt dại hội thể dục thể thao hay hoạt động chung của lớp đều có người chụp ảnh cho.”

Trình Dĩ Hoa mở quyển album ra, đúng như lời Thẩm Húc Thần nói, đích xác không có nhiều ảnh. Trang đầu tiên là một bức ảnh lên nhận giấy khen, lúc đó Thẩm Húc Thần còn nhỏ, mặc một chiếc áo bông màu lam đậm, hé miệng tươi cười với ống kính. Tiểu Thần Thần hồi đó vừa gầy vừa bé, mặt trắng nõn, cái đầu tròn xoe, nhìn y như một bé gái thanh tú.

Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, nói: “Đây là ảnh chụp hồi tớ học lớp 1 được lên nhận thưởng, cũng là bức ảnh duy nhất, hồi nhỏ tớ chả có bức ảnh nào.”

Thẩm Húc Thần cảm thấy có chút đáng tiếc, trẻ con bình thường vào mỗi ngày đầy tháng, đầy năm…đều có vài bức ảnh kỷ niệm, Trình Dĩ Hoa cũng có, mặc dù toàn là ảnh kiểu trần truồng lộ chym nhỏ, hay được quấn bằng tã lót màu hồng sặc sỡ, hay bị ép mặc váy hoa…tuy rằng đó đều là đoạn lịch sử đen tối nhưng không thể không nói, khi lật các bức ảnh xem lại, vẫn cảm thấy vô cùng thú vị. Vốn còn cho rằng Thẩm Húc Thần cũng sẽ có một đoạn lịch sử đen tối như mình… thật đáng tiếc, không biết hồi bé tý Thẩm Húc Thần trông như thế nào.

Thẩm Húc Thần tựa hồ phát giác ra suy nghĩ của Trình Dĩ Hoa, cười nói: “Không có ảnh chụp hồi nhỏ càng tốt …nghe ông nội nói, hồi nhỏ tớ ba ngày hai bữa sinh bệnh. Đầu thì lớn mà người thì bé tý, có khi toàn thân còn bị sưng phù, trên mặt thì hằn những vệt đỏ chằng chịt…trông xấu cực kỳ. Mãi cho tới bốn tuổi, sức khỏe tớ mới tốt hơn chút, nhưng vẫn kém xa Duyệt Duyệt. Hồi nhỏ, Duyệt Duyệt béo tròn trùng trục, trông đáng yêu hơn tớ nhiều!”

“Hồi nhỏ đầu tớ cũng lớn lắm…” Trình Dĩ Hoa than thở một câu. Lúc đó, mọi người đều nói cậu thông minh là do đầu to. Thật là, nếu ai đầu to cũng thông minh thì kẻ thông minh nhất trái đất hẳn là con voi mới đúng!

Thẩm Húc Thần nhịn không được bật cười: “Có ảnh không? Lần sau cho tớ xem cậu đầu to thế nào!”

Trình Dĩ Hoa gật đầu lại lật xem quyển album. Lúc tốt nghiệp tiểu học, Thẩm Húc Thần vóc dáng gầy tong teo ngồi ngay hàng đầu tiên, nhìn qua đáng thương cực kỳ. Tốt nghiệp cấp 2, Thẩm Húc Thần cũng không cao lắm, đứng ở hàng thứ 3 dãy bên phải, cả người trông khá âm trầm. Sau đó là ảnh chụp đại hội thể dục thể thao lớp 10, toàn bộ đều là ảnh do Tưởng Hương chụp, Thẩm Húc Thần mặc trang phục cầu kỳ tinh xảo nhìn giống vương tử thời trung cổ như trong truyện cổ tích. Trình Dĩ Hoa chỉ vào mấy tấm ảnh, nói: “Con trai 18 đều thay đổi, cậu càng lớn càng dễ nhìn!”

Chỉ chốc lát sau đã xem hết quyển album, Trình Dĩ Hoa lật lại mấy trang trước, tìm tới mấy bức ảnh mặc chế phục vương tử, nói: “Cho tớ một bức nhé.”

“Ngại lắm… mấy bức đó, rất Tom Sue.” Thẩm Húc Thần cảm thấy nụ cười của mình có chút cứng ngắc.

Trình Dĩ Hoa trực tiếp rút ra một bức từ trong đống ảnh chụp, nói: “Cho tớ đi…tới khi vào học, tớ không được học cùng lớp với cậu rồi, lưu một bức làm kỷ niệm đi!”

“Hả? Là sao?” Thẩm Húc Thần bị lời nói của Trình Dĩ Hoa làm cho hồ đồ, lớp 11 mới học được nửa học kỳ, mà cũng đâu nghe nói sẽ phân ban lần nữa đâu. Vì sao Trình Dĩ Hoa lại nói cả hai không học cùng lớp nữa? Vì mải suy nghĩ mà không kịp ngăn cản động tác của Trình Dĩ Hoa, Trình Dĩ Hoa nhanh chóng kéo khóa áo khoác xuống, lấy một bức ảnh nhét vào trong túi áo trong của mình.

Trình Dĩ Hoa lần nữa kéo khóa lên, mặt không biểu tình đáp: “Tớ quyết định thi đại học sớm một năm. Khi vào học tớ sẽ nhảy lên lớp 12 luôn.”

Thẩm Húc Thần thuận thế ngồi xuống bên cạnh Trình Dĩ Hoa, hiếu kỳ hỏi: “Không phải mẹ cậu vẫn luôn không đồng ý cho cậu nhảy lớp sao? Sao đột nhiên lại muốn thi đại học trước vậy?” Dựa theo tiến độ học của Trình Dĩ Hoa, mười tuổi học đại học cũng không thành vấn đề, thế nhưng mẹ cậu ấy vẫn luôn lo lắng con trai học nhiều kỹ năng kém nên vẫn luôn cưỡng chế Trình Dĩ Hoa đi học như học sinh phổ thông bình thường, mỗi năm lên lớp một lần. Không ngờ lần này lại đột nhiên thả ra.

“Năm mới, có người tới nhà cụ nội tớ chúc tết. Người kia là người phụ trách chính trong sở nghiên cứu quân đội. Tớ muốn vào sở nghiên cứu làm việc. Cụ nội cũng ủng hộ tớ, theo như cụ nói, có bao nhiêu năng lực thì phải gánh vác trọng trách bấy nhiêu. Cụ nói, tớ thông minh như vậy, hơn nữa bản thân lại có hứng thú, thì nên vào sở nghiên cứu cống hiến sức lực cho quốc gia. Trước kia, tớ rất ít khi lên thủ đô… thế nhưng, năm ngoái cậu giúp tớ cản một kiếp, cụ nội cảm thấy kiếp nạn trong số mệnh tớ đã qua, hiện tại hy vọng tớ có thể mau chóng lên thủ đô.” Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói.

“Sở… sở nghiên cứu gì cơ?” năng lực bắt trọng điểm của Thẩm Húc Thần thực không giống người thường.

Trình Dĩ Hoa thấp giọng nói: “Không thể nói, cấp bậc bảo mật phi thường cao. Hiện tại tớ chỉ mơ hồ biết một chút về phương hướng nghiên cứu, nhưng trừ phi tớ ký cam kết bảo mật, chính thức gia nhập sở nghiên cứu này, bằng không tớ không được biết gì hết.” Hơn nữa, muốn tiến vào sở nghiên cứu kia, không chỉ cần năng lực và tri thức chuyên môn vững vàng mà còn phải trải qua việc thẩm tra chính trị vô cùng nghiêm khắc, chung quy khoa học kỹ thuật mới là cấp độ cạnh tranh cao nhất, mỗi quốc gia đều có một viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật tân tiến vô cùng bí mật.

“Nghe thực trâu bò!”

Trình Dĩ Hoa gật đầu: “Sở nghiên cứu nằm trong bộ quốc phòng, người bên trong đều có quân hàm.”

Có một số việc, có lẽ Thẩm Húc Thần vĩnh viễn không biết được. Ví dụ như, vòng loại cuộc thi tài năng học sinh trung học phổ thông lần này, có một số thí sinh dự thi đều có mối quan hệ hoặc thế lực đứng sau chống lưng. Như cô bé Cao Hoan có mẹ làm trong bộ giáo dục, còn Liêu Bác Dương nghe nói có chút quan hệ với gia đình giàu có nào đó ở thủ đô. Thế giới người lớn luôn luôn dơ bẩn như vậy, cho dù Thẩm Húc Thần có biểu hiện tốt tới mấy, nhưng không có thế lực chống lưng thì cũng không tác dụng gì, bởi vì điểm thi luôn không được công bố, ai biết được trong trận chung kết các tuyển thủ có phủ màn đen che dấu bí mật không thể nói nào? Chung quy, trong đám thí sinh năm nay biểu hiện của Cao Hoan cũng vô cùng xuất sắc.

Lần này, nếu không phải Vương lão có tâm, đúng lúc quan sát biểu hiện trong cả quá trình thi đấu của Thẩm Húc Thần… thì thật sự kết quả thế nào rất khó nói. Mấy hôm trước, khi Trình Dĩ Hoa chơi cờ cùng cụ nội mình, nghe được việc này mới phát hiện quyền thế mình vẫn luôn khinh thường không quan tâm hóa ra lại hữu dụng tới vậy. Vì thế, lần đầu tiên trong đời, thiếu niên vốn thờ ơ với mọi thứ lại gieo xuống một hạt giống dã tâm.

Hết chương 60

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.